Tiểu Nương Tử Bảo Nhi

Chương 15

Viêm Linh

2025-03-26 14:16:00

32.

Phủ Bình Dương hầu.

Hầu phủ phu nhân Lý thị ôm chặt đứa con trai đã gãy một cánh tay vào lòng, đau xót nói:

"Cha con đúng là đồ khốn! Vì cầu vinh mà lại đem con làm con tin dâng lên hoàng đế!"

Triệu Hằng đến lúc này mới biết được chân tướng sự việc. Bình Dương hầu thoáng lộ vẻ khó xử:

"Nhưng hôn ước với phủ Lâm tướng là thật."

"Chẳng qua là ngươi và Trường Ninh công chúa thiếu một chút duyên phận mà thôi. Việc hôn sự này cứ vậy đi, sau này để mẫu thân ngươi chọn cho ngươi một vị tiểu thư danh giá khác trong kinh thành."

Triệu Hằng tựa đầu vào lòng mẫu thân, ánh mắt thâm trầm, không nói một lời.

33.

Hôm sau, Hoàng đế muốn ban thưởng dựa theo quân công. Chờ đến khi Tề Dự mặt mày âm trầm trở về, ta còn chưa kịp hỏi han thì đã bị hắn lôi vào nội thất. Mãi đến sáng sớm hôm sau mới kết thúc.

Ta mơ màng tỉnh dậy, một nửa giường đã chẳng còn hơi ấm.

Tề Dự đã ra quân doanh luyện binh từ sớm. Ta bảo tỳ nữ giúp mình tắm gội, chải chuốt, sau đó ngồi xe ngựa vào cung, tìm hoàng tẩu hỏi xem rốt cuộc Tề Dự phát điên vì chuyện gì.

Hoàng tẩu che miệng cười duyên: "Không ngờ Triệu tướng hào hoa phong nhã, miệng nói một câu quy củ không thể phá vỡ. Vậy mà bản thân lại chẳng phải người tuân thủ quy củ."

Bị nàng trêu ghẹo, ta hơi ngượng ngùng.

Hoàng tẩu nắm lấy tay ta, hỏi: "Muội thật sự không có tình cảm với Triệu tướng sao?"

Ta cảm thấy Tề Dự phát điên chắc chắn không thoát khỏi liên can đến Triệu Hằng.

Hoàng tẩu nói: "Hôm qua hoàng thượng hỏi Triệu tướng muốn dùng quân công đổi lấy thứ gì. Với quân công hắn lập được, dù có đổi lấy tước hầu cũng không phải chuyện gì khó.”

"Nhưng hắn không cần công danh hay ngọc ngà châu báu mà chỉ muốn mỹ nhân."

Ta kinh ngạc: "Không nhìn ra huynh ấy lại phong lưu như vậy."

Hoàng tẩu nghi hoặc: "Muội thực sự không biết hắn có ý gì với muội sao?"

Ta càng khiếp sợ hơn: "Ngay từ khi ở thôn Diệu Quang, muội và Tề Dự đã là phu thê, còn coi huynh ấynhư huynh trưởng khác họ. Huynh ấy… Dù có hoang đường thế nào đi nữa, muội cũng đã xuất giá, huynh ấy nhắc đến ta trên triều đình làm gì.”

"Muội cũng không thể bỏ Tề Dự để gả cho huynh ấy được."

Hoàng tẩu cười đến run rẩy cả người: "Muội sai rồi, Triệu tướng còn hoang đường hơn muội tưởng nhiều.”

"Hắn muốn dùng quân công để đổi lấy tư cách làm thiếp của muội."

“Hả???"

34.

Phủ Bình Dương hầu.

Triệu Hằng thẳng lưng quỳ gối trong từ đường. Đối diện với liệt tổ liệt tông, hắn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì. Bình Dương hầu cầm gia pháp, từng roi quất xuống lưng đứa con bất hiếu.

Trước kia, Triệu Hằng yếu ớt như tiểu cô nương, bị đánh một cái là lập tức nhận sai. Giờ Bình Dương hầu đã đánh đủ mười roi, m.á.u theo đầu roi nhỏ xuống đất. Ông nhìn tấm lưng đầy rẫy vết thương của con trai, m.á.u chảy đầm đìa mà lòng vừa đau xót lại vừa giận dữ.

Nhìn khắp dòng dõi nhà họ Triệu với trăm năm cơ nghiệp, không một ai có thể lập được công danh hiển hách hơn Triệu Hằng, mà cũng không một ai làm ra chuyện hoang đường như hắn.

Con trai Bình Dương hầu, thế mà lại muốn làm thiếp cho một nữ nhân!

Lý thị nhào lên che chắn cho con trai, khóc lóc cầu xin hắn đổi một phần quân công khác. Triệu Hằng chịu đòn mà vẫn cắn răng, thà bị đánh c.h.ế.t cũng nhất quyết không chịu mở miệng.

Bình Dương hầu tức đến suýt ngất.

"Đồ nghiệt tử này!"

Sắc mặt Triệu Hằng tái nhợt, đôi môi nhiễm vết m.á.u càng làm cho dung mạo xinh đẹp thêm phần yêu dị.

"Phụ thân, công chúa khác với những nữ nhân khác, làm thiếp của nàng không phải chuyện mất mặt!"

"Khác cái gì mà khác! Công chúa có tôn quý đến đâu thì cũng là nữ nhân! Người ta đã có phu quân, ngươi nhất quyết chen vào làm gì! Hơn nữa, ngươi thấy có nữ nhân nhà nào nạp nam thiếp chưa?!"

"Từ xưa các công chúa đều có thể nạp nam sủng, chẳng lẽ phụ thân cho rằng nam sủng có thể diện hơn thiếp sao?"

Bình Dương hầu tức đến ngồi phịch xuống ghế.

Nam sủng còn không bằng làm thiếp.

"Ngươi chính là vị tể tướng trẻ nhất triều đình này, muốn tìm nữ nhân thế nào mà chẳng được!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nhưng công chúa là nữ nhân tôn quý nhất triều đình, rất xứng đôi với con."

"Cho dù có tôn quý đến đâu cũng không có đạo lý để một Tể tướng về làm thiếp!"

"Phụ thân là đang xem thường công chúa sao? Xem thường công chúa chính là xem thường hoàng thượng."

Triệu Hằng đưa tay lau vết m.á.u bên khoé môi, nở một nụ cười yêu nghiệt.

"Hơn nữa, dù Hoàng thượng chưa đồng ý, cũng chưa bác bỏ yêu cầu của con.”

"Biết đâu, trong lòng ngài đã sớm tán thành suy nghĩ của con rồi."

35.

Cảnh Hòa cung.

Hoàng hậu nằm trên n.g.ự.c hoàng thượng, tò mò hỏi: "Chuyện hoang đường như vậy, vì sao người không thẳng thừng từ chối?"

Hoàng thượng vuốt ve xương bả vai của ái thê, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa.

"Nàng không thấy chuyện này thú vị sao?”

"Đúng rồi, ngày mai trẫm sẽ bảo sử quan ghi lại chuyện này vào sử sách. Trẫm đoán, dù có qua cả ngàn năm cũng khó mà xuất hiện một chuyện thú vị như vậy."

"…"

36.

Năm sau, ta và Tề Dự cùng vào cung dùng bữa cơm đoàn viên.

Ta cùng hoàng tẩu thức đêm, còn Tề Dự với hoàng huynh lại tỉ thí kiếm thuật trong viện đọ xem ai lợi hại hơn ai.

Kiếm trong tay Tề Dự bị hoàng huynh hất văng.

Hoàng huynh thắng.

"Trẫm biết rồi, chỉ là phải chờ qua tết Nguyên Tiêu mới có thể cho các ngươi hồi hương."

Tề Dự mím môi, cảm tạ hoàng huynh.

Chờ đến khi cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ khép chặt. Hoàng huynh bỗng phì cười, vỗ vỗ vai Tề Dự, lắc đầu như thể đã nhìn thấu mọi chuyện.

"Trẫm còn không biết ngươi nghĩ gì sao?”

"Chỉ là chuyện hôn nhân địa sự còn phải xem Triệu tướng nghĩ như thế nào."

Tề Dự gật đầu phụ họa.

Hoàng huynh như chợt nhớ ra điều gì, nghiêm túc cảnh cáo Tề Dự: "Triệu tướng đã đến mách trẫm rồi, nói ngươi suốt ngày rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, cứ nhét mỹ nhân vào trong viện của hắn."

Tề Dự ngước nhìn hoàng thượng, ánh mắt mang theo chút ấm ức. Nhưng hắn không thể nói ra rằng, vì hắn ghét việc Triệu tướng nhòm ngó thê tử nhà mình nên mới nghĩ ra hạ sách này.

"Trẫm thực sự không hiểu ngươi lo lắng cái gì, Bảo Nhi là một cô nương tốt, tuyệt đối không phải người hai lòng."

Câu này, cuối cùng Tề Dự cũng chịu nghe lọt tai. Tiểu thê tử của hắn là nữ tử tốt nhất trên đời này. Không ai có thể dũng cảm, chính trực, lương thiện, kiên cường giống như nàng.

"Là lòng dạ thần hẹp hòi."

Hoàng huynh chắp tay ra sau lưng, chậm rãi bước về phía cung điện tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ. Bên ngoài cung, dân chúng đồng loạt châm lửa pháo hoa, sắc đỏ bay múa khắp bầu trời, sáng rực tựa ban ngày.

"Đi thôi, về ăn sủi cảo nào."

Hai người một trước một sau đi đến trước điện. Thiếu nữ vận áo bông màu phấn, nụ cười rạng rỡ tựa hoa đỗ quyên nở rộ giữa ngày xuân, lao vào lòng Tề Dự.

Khi nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của thê tử, bóng tối trong lòng hắn lập tức tan biến sạch sẽ. Hắn giơ tay chỉnh lại búi tóc có phần rối loạn của nàng.

"Chạy nhanh như thế, không sợ ngã sao?"

"Ta biết có chàng đỡ ta, nhất định sẽ không để ta ngã, thế nên ta không sợ."

Nói xong, ta đặt tay trước n.g.ự.c hai người, để lộ đồng xu bên trong.

"Chàng xem, ta ăn được đồng xu rồi.”

"Điều này có nghĩa là năm nay ta sẽ gặp may mắn liên tiếp!"

Đột nhiên, Tề Dự cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi ta. Hoàng thượng và hoàng hậu đồng loạt nhìn sang hướng khác, giả vờ như không thấy gì.

Tề Dự buông môi ta ra, ánh mắt sâu thẳm mà triền miên.

“Vậy để ta hưởng chút may mắn từ phúc tinh của ta đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Nương Tử Bảo Nhi

Số ký tự: 0