Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Chương 9

Sơ Tuyết

2025-03-15 14:15:52

Lâm Diễm vừa nói, vừa cài trâm lên tóc cho ta, chàng hôn lên trán ta: "Tuệ Tuệ yên tâm, đợi ta bàn bạc với phụ thân xong, nhất định sẽ dẫn nàng về nhà cầu hôn."

Lâm Diễm nói xong, ôm ta vào lòng: "Nhưng mà, nàng không được tự mình về trước, ta sợ nhị nương của nàng lại bán nàng đi, ta sẽ không tìm thấy nàng nữa."

Ta vòng tay ôm eo Lâm Diễm, ta tham luyến sự dịu dàng yên tĩnh này, chỉ vì yêu thích, không pha lẫn bất cứ thứ gì, hoá ra ta cũng có thể gặp được.

7.

Chỉ là, ta còn chưa kịp nói rõ với Lâm Diễm, Giang Ngộ Bạch đã dẫn theo thị vệ bao vây phủ Lâm gia.

Giang Ngộ Bạch chắp tay hành lễ với ta: "Kính An Công chúa, mời theo hạ quan hồi cung."

Lâm Diễm nhìn ta với vẻ mặt không thể tin được: "Tuệ Tuệ, nàng thật sự là...?"

Ta đành gật đầu: "Giang đô úy, ta sẽ về cung với ngươi, nhưng chuyện này không liên quan đến Lâm Diễm, không liên quan đến Lâm gia, xin ngươi đừng làm khó bọn họ."

"Công chúa đây là đang làm khó hạ quan rồi, Lâm Diễm chứa chấp Công chúa, là công hay là tội, do Hoàng thượng định đoạt."

Giang Ngộ Bạch nhường đường: "Công chúa, mời!"

Ta nắm tay Lâm Diễm: "Lâm Diễm, ta không cố ý lừa chàng, ta có nỗi khổ riêng."

"Ta sớm nên đoán ra rồi, một nữ nhi nhà thương nhân, sao có thể hiểu biết nhiều như vậy."

Lâm Diễm cười khan: "Kính An Công chúa, hoá ra nàng nói không sai, ta mới là kẻ ngốc, ta mới là con trâu ngu ngốc không có thuốc chữa."

"Không phải như vậy, Lâm Diễm..."

Giang Ngộ Bạch chắn giữa chúng ta: "Công chúa, xin hồi cung, còn nữa, Lâm Diễm, đắc tội rồi, ngươi phải theo ta đến nha môn, lần này, dù là Vệ tướng quân đến, cũng không có tác dụng đâu."

Ta cứ như vậy bị đưa về Vị Ương cung, nghe nói, Lâm Diễm bị giam trong đại lao Hình bộ.

Lúc này, mẫu hậu lại chỉ hôn cho ta một mối hôn sự, thế tử phủ Bình Tây Hầu, mấy ngày nữa Bình Tây Hầu sẽ dẫn thế tử vào kinh, mẫu hậu đã nói chuyện với phụ hoàng, sẽ gả ta cho thế tử đó.

Ta mấy ngày liền không ăn không uống, cũng không thể lay chuyển được ý định muốn mượn ta để lôi kéo Bình Tây Hầu của mẫu hậu.

Mẫu hậu đứng trước mặt ta, bà thậm chí còn không cần che giấu chút tâm tư lừa gạt ta trước đây nữa: "Kính An, mẫu hậu dung túng con những năm này, con lại làm mẫu hậu quá thất vọng, việc liên hôn với phủ Bình Tây Hầu, là mũi tên đã lên dây, không cho phép con tùy hứng nữa."

Ta nhìn mẫu hậu, uể oải nói: "Mẫu hậu, tim người làm bằng sắt sao? Trong lòng người, ngoài quyền thế ra, không còn chuyện gì khác có thể lay động được người sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẫu hậu cười lạnh: "Kính An, tất cả những gì mẫu hậu làm, đều là vì muốn tốt cho con, không có quyền thế, sẽ không có đường sống. Con không biết, trước đây ở địa cung, mẫu hậu sống những ngày tháng như thế nào, bị người ta khinh thường, ăn không no, mặc không ấm, còn phải chịu đựng nỗi cô đơn tột cùng, mẫu hậu không bao giờ muốn sống lại những ngày tháng đó nữa."

"Đây chính là lý do người làm hết việc ác sao?"

Mẫu hậu sững người lại, khóe miệng bà nở nụ cười, bà vỗ lên mặt ta: "Kính An, nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân. Đợi đến khi con gả vào Bình Tây Hầu phủ, làm Hầu phu nhân rồi sẽ biết trên tay phải dính máu, mới có thể ngồi vững, đứng cao được."

Ta cầm lấy cây kéo trên bàn đặt lên cổ: "Mẫu hậu, con nói lại lần cuối, muốn con gả, thì để phủ Bình Tây Hầu rước cái xác này của con đi."

Điều làm ta bất ngờ là, mẫu hậu không hề hoảng hốt chút nào, bà quan sát ta một lúc: "Được thôi, tên tiểu tử Lâm Diễm kia ở trong lao đã nửa tháng rồi, nếu con dám làm tổn thương bản thân mình dù chỉ một chút, mẫu hậu sẽ lấy mạng nó để bồi thường."

Cây kéo trong tay ta run rẩy buông xuống, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh đứa bé trai bị chôn dưới gốc cây hải đường, ta hoảng hốt, mẫu hậu thật sự sẽ g.i.ế.c Lâm Diễm mất.

"Mẫu hậu muốn con làm gì, mới bằng lòng tha cho Lâm Diễm, tha cho Lâm gia."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Dễ thôi, gả vào Bình Tây Hầu phủ, hơn nữa, phải yêu thương thế tử."

"Con đồng ý với người, nhưng con muốn gặp Lâm Diễm một lần."

Mẫu hậu đây là không chỉ muốn ta gả vào Bình Tây Hầu phủ, bà chắc chắn, sẽ dùng Lâm Diễm để trói buộc ta cả đời, để ta trở thành một quân cờ hữu dụng trong tay bà.

Con người cuối cùng cũng phải chết, cả Tống gia đều không tranh giành nữa rồi, mẫu hậu còn tranh giành những thứ này làm gì nữa?

Mẫu hậu gọi Trúc Thanh đến: "Dẫn Công chúa đi gặp tên tiểu tử đó một lần."

Ta cố tình trang điểm thật xinh đẹp, để mình trông thật có tinh thần, đến nhà lao, ta để Trúc Thanh ở bên ngoài: "Nhà lao này một con ruồi cũng không bay ra được, ngươi đừng đi theo ta vào trong nữa."

Trúc Thanh do dự một chút, vẫn ở bên ngoài đợi ta.

Mấy ngày không gặp, Lâm Diễm vốn đã gầy yếu, nay lại càng gầy hơn, trên mặt lộ rõ xương gò má.

Lâm Diễm nhìn thấy ta, chàng yên lặng nhìn ta, đáy mắt nhuốm vẻ ướt át, do dự một chút, là ta tiến lên ôm chàng, chàng mới ôm lại ta.

Lâm Diễm nghẹn ngào: "Ta cứ tưởng Tuệ Tuệ đùa giỡn ta xong, sẽ không cần ta nữa."

Ta thoát khỏi vòng tay của Lâm Diễm, nhìn chàng tiều tụy: "Lâm Diễm, ta bây giờ là Kính An Công chúa, không phải Tuệ Tuệ của chàng nữa. Đúng vậy, ta chỉ là nhất thời hứng thú, đùa giỡn chàng thôi, sau này, chúng ta đường ai nấy đi."

Lâm Diễm sửng sốt: "Tuệ Tuệ, ý nàng là sao?"

"Nghĩa đen của nó đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0