Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Chương 10

Sơ Tuyết

2025-03-15 14:15:52

Ta trả lại cây trâm mà Lâm Diễm tặng ta: "Ta sắp thành thân với thế tử phủ Bình Tây Hầu, hôm nay ta đến, là muốn nói cho chàng biết, ta sống rất tốt, nhưng mà, ta hy vọng chàng đừng lan truyền ra ngoài những lời đồn không đúng sự thật về ta, ta không muốn hôn sự này gặp trắc trở."

Lâm Diễm hai mắt đỏ ngầu: "Đây thật sự là điều nàng muốn sao?"

"Đương nhiên!"

Ta nhét cây trâm lại cho Lâm Diễm, chàng lại không nhận, cây trâm rơi xuống đất, gãy làm đôi, chúng ta nhìn nhau, ta cắn răng: "Lâm Diễm, không hẹn ngày gặp lại!"

Ta chạy ra khỏi nhà lao, sợ muộn một bước, mình sẽ không nhịn được mà khóc trước mặt Lâm Diễm.

Ta va vào lòng một người: "Giang Ngộ Bạch, sao đi đâu cũng gặp ngươi vậy?"

Giang Ngộ Bạch rõ ràng là cải trang đến đây, hắn ta mặc bộ đồ của cai ngục, ra hiệu im lặng với ta, kéo ta vào góc tối: "Hôm đó Công chúa ra khỏi thành là muốn đến Bình Nguyên tìm Tống công phải không?"

Ta cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Ngộ Bạch: "Sao ngươi biết?"

"Công chúa đừng căng thẳng, Vệ tướng quân đã nói với ta về chuyện của Tống công năm đó, nếu Công chúa tin tưởng ta, có thể giao một tín vật cho ta, ta sẽ nhanh chóng chạy đến Bình Nguyên một chuyến thay Công chúa."

Ta nhìn Giang Ngộ Bạch với vẻ mặt không thể tin được: "Giang đô úy tại sao lại giúp ta?"

Giang Ngộ Bạch nhún vai: "Ta chỉ có một mình cho dù phạm tội cũng sẽ không liên lụy đến người khác, ai bảo ta xưa nay thích lo chuyện bao đồng, nhất là không thể nhìn nổi uyên ương bị chia cắt."

Thấy ta không động đậy, Giang Ngộ Bạch chỉ vào Trúc Thanh bên ngoài nói: "Công chúa không còn lựa chọn nào khác, hôm nay Công chúa bước ra khỏi nhà lao này, cho dù ta có muốn giúp Công chúa, cũng không giúp được nữa."

Ta liều mình một phen, lấy mặt dây chuyền ngọc bích mà ngoại tổ mẫu để lại cho mình đưa cho Giang Ngộ Bạch: "Giang đô úy, xin hãy giúp ta."

"Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ để Công chúa gặp được Tống công."

Bình Tây Hầu vào kinh, phụ hoàng ban hôn trước mặt mọi người, đồng ý hôn sự này, mẫu hậu cũng giữ lời hứa, thả Lâm Diễm ra.

Nhìn đại hôn ngày một đến gần, bên Giang Ngộ Bạch lại không có chút tin tức gì.

Khi Trúc Thanh đang chải tóc cho ta, nàng đã đuổi hết hạ nhân trong điện ra ngoài, hạ giọng nói: "Công chúa, nghe nói hôm nay trên Kim Loan điện, Hoàng thượng đã đánh Lâm Diễm một trăm trượng, hắn được người ta khiêng ra khỏi cung."

Tim ta thắt lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trúc Thanh: "Thật sao?"

Trúc Thanh gật đầu: "Nghe nói là khi Hoàng thượng không chấp chuyện cũ, luận công ban thưởng, gọi Lâm Diễm lên điện, hắn lại trước mặt bá quan văn võ, cầu xin cưới Công chúa, còn nói hắn và Công chúa lưỡng tình tương duyệt. Bình Tây Hầu cùng con trai tại chỗ mặt mày tái mét, Hoàng thượng nổi giận, liền đánh hắn."

Ta nghi hoặc nhìn Trúc Thanh: "Vì sao ngươi lại nói những điều này với ta?"

Trúc Thanh tiếp tục chải tóc, nàng trong gương có vẻ u sầu: "Nô tỳ theo hầu Công chúa nhiều năm như vậy, coi như là cùng Công chúa lớn lên, Công chúa thiện lương, nhưng nô tỳ lại nhận mệnh lệnh của Hoàng hậu nương nương, luôn cảm thấy có lỗi với Công chúa. Công chúa lần này gả đi chính là cả đời, nô tỳ hy vọng trước khi thành thân, Công chúa có thể hiểu rõ mọi chuyện."

Ta cúi đầu cười khổ: "Hiểu rõ thì sao chứ, ta và Lâm Diễm, chung quy là có duyên không phận."

Cây trâm vàng trong tay ta đ.â.m vào lòng bàn tay, m.á.u thấm ra. Thế tử phóng đãng không kềm chế được, cưới ta chẳng qua là kết quả sau khi cân nhắc thiệt hơn. Hắn có lẽ sẽ đối xử tốt với ta, nhưng nếu phải cùng một người sống đến đầu bạc răng long, ta chỉ muốn chọn Lâm Diễm.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ba ngày trước khi ta và Thế tử thành hôn, cữu cữu ta đến kinh thành.

Nghe nói, hôm đó cữu cữu và phụ hoàng ở trong ngự thư phòng nửa nén nhang, phụ hoàng liền triệu Bình Tây Hầu cùng con trai vào, sau đó, thánh chỉ ban hôn cho ta và Lâm Diễm được ban xuống.

Công công tuyên chỉ cố ý muốn lấy chút may mắn từ ta, cố tình đến báo tin vui. Ông ta nói, Lâm Diễm vết thương chưa lành, lúc nhận được thánh chỉ, vui mừng khôn xiết, cuối cùng lại đau đến mức kêu la oai oái.

Cữu cữu và mẫu hậu cãi nhau một trận. Khi ta gặp cữu cữu, ông ôm ta vào lòng một cách trìu mến: "Ngoại tổ mẫu nói, nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái như Tuệ Tuệ, thế nào cũng phải để con hạnh phúc, chọn một người tốt, hơn ngàn vạn người."

Ta có chút lo lắng: "Cữu cữu, mẫu hậu..."

"Yên tâm đi, mẫu hậu của con nợ cữu cữu, bà ấy nên trả."

Sau này ta mới mơ hồ biết được, năm đó phụ hoàng bị giáng tội, mẫu hậu cầu xin khắp nơi, trong lúc giằng co với thê tử của cữu cữu, đã khiến bà ấy sảy thai.

Năm đó cữu cữu chỉ có một đứa con trai, đến nay, cữu mẫu vẫn chưa thể mang thai nữa. Giờ đây, mẫu hậu đầy lòng tham vọng quyền lực làm cho cả Tống gia đều thất vọng, không muốn dính dáng đến chuyện triều đình nữa.

Mùng tám tháng chạp, ngày lành tháng tốt, hoàng đạo, ta và Lâm Diễm thành hôn.

Cữu cữu tặng ta hai miếng lệnh bài Kim Long. Năm đó phụ hoàng hứa với cữu cữu ba lời hứa, cữu cữu dùng một lời hứa để đổi lấy hôn sự của ta và Lâm Diễm.

Cữu cữu nói, hai lời hứa cuối cùng, cũng tặng cho ta, Tống gia rất có thể sẽ không đặt chân đến kinh thành nữa, hy vọng ta hạnh phúc.

Đêm tân hôn, Lâm Diễm đưa cho ta chiếc trâm ngọc được tỉ mỉ sửa lại: "Tuệ Tuệ, lần này nếu nàng lại làm gãy nó, ta sẽ giận đấy."

Ta kinh ngạc: "Hôm đó không phải đã gãy rồi sao?"

"Ta đã mang đi sửa rồi. Ta tin, ta và nàng, nhất định có thể làm lại từ đầu."

Ta cười duyên: "Chàng dựa vào cái gì mà tin tưởng thế? Chàng không sợ ta thay lòng đổi dạ, thấy người sang bắt quàng làm họ sao?"

Lâm Diễm ôm eo ta: "Ta và Tuệ Tuệ ở bên nhau những ngày này, ta biết rõ, nàng là người trầm ổn, lại rất cứng đầu. Nàng đã nhận định ta, sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý."

"Chàng thật khéo nói. Chàng rõ ràng muốn công danh thành tựu, lại ở trên Kim Loan điện đánh mất công danh của mình."

Ánh mắt Lâm Diễm ấm áp: "Bất cứ thứ gì so với Tuệ Tuệ, đều không đáng kể."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta cúi đầu mỉm cười: "Nhưng ta không thích chàng hành động lỗ mãng như vậy."

"Vậy Tuệ Tuệ thích ta như thế nào?"

Ta suy nghĩ một chút: "Ừm, phải dịu dàng, quyết đoán, còn phải có chút ngây ngô chất phác."

"Thì ra Tuệ Tuệ muốn ta ngốc một chút à!" Lâm Diễm nói xong, cúi người xuống, hôn lên môi ta. Chàng thật sự hôn ta, không phải là mơ.

Lâu sau, Lâm Diễm buông ta ra, thâm tình nhìn ta: "Tuệ Tuệ, ta sẽ dịu dàng!"

Trong màn trướng ấm áp, uyên ương quấn quýt. Cuối cùng ta cũng tìm được người tốt, chỉ hướng về ta, không liên quan đến quyền lực, không liên quan đến những chuyện dơ bẩn đã qua.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0