Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Chương 1

Sơ Tuyết

2025-03-15 14:15:52

Ta là Công chúa tôn quý nhất Bắc U.

Năm bảy tuổi, ta đào được một hài nhi nam dưới gốc cây trong lãnh cung.

Mẫu hậu nói ta bị bệnh hoang tưởng, giam cầm ta hơn mười năm.

1.

Quân Vệ gia khải hoàn, cả nước cùng vui, cung nữ trong Vị Ương cung bàn tán về Vệ Tranh, ai nấy đều mắt sáng long lanh.

Họ nói, Vệ Tranh là thiếu tướng quân, công danh và vinh hiển đều có đủ, lại không ham mê sắc đẹp, hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa cưới thê nạp thiếp, thật uổng phí gia thế tốt đẹp này.

Thật ra về Vệ Tranh, từ nhỏ ta cũng nghe không ít, cả nhà trung liệt, không sợ chết.

Mẫu hậu cũng từng cảm thán, Vệ gia không có nữ nhi, nếu không, Hoàng hậu Đại U bây giờ, hẳn phải mang họ Vệ.

Hình như trong mắt bọn họ Vệ gia thèm tham lam chút hư danh này vậy.

Cung nữ Trúc Thanh cài trâm hoa cho ta, "Công chúa, đã giữa trưa rồi, hôm nay người còn chưa đi thỉnh an nương nương!"

Ta gỡ cây trâm xuống, "Không đi nữa, Vị Ương cung chỉ lớn như vậy, không cần ta phải đi thỉnh an mỗi ngày."

Trúc Thanh lại cài trâm hoa cho ta, "Công chúa, nương nương đã nói, người là đích Công chúa, lễ nghi và thể diện nên có không thể đánh mất, đây là quy củ."

"Trúc Thanh, đừng lải nhải nữa, mẫu hậu ngay cả Vị Ương cung cũng không cho ta bước ra ngoài, thể diện của ta để cho ai xem chứ."

Ta cúi đầu nghịch chiếc khăn tay, "Nhưng mà, ngươi có thể nói cho ta nghe, Vệ Tranh thật sự tốt như bọn họ nói sao?"

Nói đến Vệ Tranh, Trúc Thanh cũng giống như những cung nữ khác, tươi cười nói, "Nghe nói Vệ tướng quân tuấn tú phi phàm, văn võ song toàn, thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa tươi cười, ai mà không thích chứ."

Ta phì cười, "Nam nhi hai mươi mấy tuổi, còn thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa tươi cười, cũng chỉ có các ngươi, chưa thấy người ta mà đã nói được ra miệng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Xem ra, Kính An của chúng ta cũng ngưỡng mộ Vệ Tranh!"

Mẫu hậu người chưa đến, tiếng đã vang tới, bà ung dung bước vào, hai cung nữ phía sau, một người bưng một bộ váy màu tím xanh, một người bưng trâm cài và trang sức lấp lánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẫu hậu đi đến trước mặt ta, liền nắm lấy tay ta, "Kính An, phụ hoàng đã nói với mẫu hậu rồi, muốn ban hôn cho con và Vệ Tranh, đó chính là nam nhi tốt nhất Đại U, con hãy chuẩn bị cho tốt, tối nay dự tiệc khánh công, con cũng đi cùng mẫu hậu."

Nhìn trận thế này của mẫu hậu, ta không có chút đường lui nào, ta rút tay về, "Vệ Tranh thật sự là nam nhi tốt nhất Đại U sao?"

Mẫu hậu thử từng đôi khuyên tai cho ta, "Đương nhiên là vậy, con là đích Công chúa duy nhất của Đại U, chỉ có con mới xứng với Vệ Tranh."

"Vậy con càng không thể gả cho Vệ Tranh, miễn cho làm hỏng chàng."

Mẫu hậu đặt khuyên tai xuống, "Kính An, con là nữ nhi của mẫu hậu, cho dù con gả cho Vệ Tranh, cũng là hạ giá, nam nhi tốt đến đâu, cưới được đích Công chúa, đều là cao giá."

Ta mỉm cười, "Mẫu hậu hình như quên rồi, con có bệnh, bệnh của con không nhẹ đâu, con đã bệnh suốt mười năm rồi!"

Mẫu hậu nắm lấy hai tay ta, chậm rãi nói, "Kính An, Kính An ngoan, con không có bệnh, con xứng đáng với những thứ tốt nhất trên đời này."

Mắt ta ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn mẫu hậu, "Nhưng mà, năm con bảy tuổi, chính mẫu hậu đã nói, con có bệnh, cũng là mẫu hậu nói bệnh của con không nhẹ, cần phải bị cấm túc ở Vị Ương cung, là mẫu hậu mỗi ngày đều nhìn thái y chẩn bệnh cho con, nhìn con uống hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, chẳng lẽ mẫu hậu quên rồi sao?"

Mẫu hậu ôm ta vào lòng, bà vuốt ve đầu ta, "Kính An, con là nữ nhi duy nhất của mẫu hậu, mẫu hậu làm việc gì, cũng đều là để bảo vệ con, chẳng phải con muốn ra khỏi Vị Ương cung, ra khỏi hoàng cung sao, gả cho Vệ Tranh, là lựa chọn tốt nhất của con, Vệ gia mấy đời công huân, nếu phụ hoàng ban hôn, chỉ có thể là con."

Nhưng ta lại cảm thấy lòng mẫu hậu trống rỗng, không chạm được đến trái tim ta, ta đã chán ghét Vị Ương cung này, chán ghét những gương mặt giả dối, nịnh nọt.

Nhưng Vệ Tranh, chỉ riêng chiến công hiển hách, dòng dõi trung lương, đã không phải là người thích hợp với ta.

2.

Ta đã lâu không ra khỏi Vị Ương cung, phụ hoàng có ý ban hôn cho ta, mẫu hậu mới cho phép ta tham gia yến tiệc khánh công.

Qua ánh đèn và đám đông, ta nhìn thấy Vệ Tranh mà mọi người vẫn nói là dung mạo như ngọc, thật là nói quá. Vệ Tranh hai mươi sáu tuổi, cứng rắn, ánh mắt sắc bén, có lẽ do quanh năm luyện võ, thân hình chàng cao lớn, không hề giống thiếu niên chút nào.

Trước khi phụ hoàng ban hôn cho ta, trước tiên phong cho tôn nữ của Anh Quốc Công là Tôn Tiêm Tiêm làm quý phi, lời này vừa nói ra, cả điện đều kinh ngạc.

Lúc Tôn Tiêm Tiêm khấu tạ hoàng ân, trong mắt Vệ Tranh lộ ra vẻ căm hận, ai cũng nhìn ra được, người trong lòng chàng, chính là Tôn Tiêm Tiêm sắp trở thành quý phi.

Ta liếc nhìn Hiền phi nương nương, bà uống hết chén rượu bạch ngọc này đến chén rượu bạch ngọc khác, cũng không giấu được vẻ u buồn trong mắt.

Đúng vậy, Hiền phi nương nương là cô ruột của Tôn Tiêm Tiêm, mười năm trước, nếu Hiền phi sinh hạ hoàng tử, có thể được phong làm quý phi, nhưng lại chậm một bước, mang thai mười tháng, sinh con một lần, lại sinh ra một con cáo chết, bây giờ Tôn Tiêm Tiêm vừa vào cung, liền vượt qua địa vị của bà ta, làm quý phi nương nương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0