Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Chương 2

Sơ Tuyết

2025-03-15 14:15:52

Ta vừa định mở miệng, Trúc Thanh liền ấn vai ta, "Công chúa thận trọng, Hoàng thượng nạp phi, vốn là chuyện thường tình."

Sau đó, phụ hoàng ra vẻ ban ơn, muốn ban hôn gả ta cho Vệ Tranh, Vệ Tranh cứng rắn hơn ta tưởng tượng, chàng kháng chỉ không cưới, là Lâm thiên kim, con gái của Thái thường khanh đứng ra, thay Vệ Tranh nhận hoàng ân này.

Ta bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, không nói thêm lời nào, lạnh nhạt rời đi.

Tất cả mọi người đều nói, ta bị Vệ Tranh từ hôn, thẹn quá hoá giận, kỳ thật, ta là đang nhìn phụ hoàng mẫu hậu, cảm thấy ghê tởm.

Trúc Thanh dẫn theo mấy cung nữ đuổi theo ta, "Công chúa, người đi chậm một chút, chậm một chút, chậm một chút!"

Ta chạy vào điện, đóng cửa cài then, chặn bọn họ ở bên ngoài.

Tháng ba dương xuân, ta lại cảm thấy lạnh lẽo, những chuyện cũ cứ hiện lên trong đầu.

Ta là Thập Công chúa của Đại U, là đích Công chúa duy nhất, vừa sinh ra, phụ hoàng đã ban tên cho ta là Kính An.

Trên ta, có Thái tử và Nhị hoàng huynh, đều là do mẫu hậu sinh ra, nghe nói, trước ta, mẫu hậu còn sinh ra một Ngũ Công chúa, Ngũ Công chúa xinh xắn đáng yêu, rất được phụ hoàng yêu thích.

Ngũ Công chúa lúc bốn tuổi mắc bệnh nặng, qua đời, cho nên sự xuất hiện của ta, phần lớn là bù đắp nỗi áy náy của phụ hoàng và mẫu hậu đối với Ngũ Công chúa.

Ta vẫn luôn cho rằng, phụ hoàng mẫu hậu là người yêu thương ta nhất trên đời này, bọn họ có thể bao dung tất cả mọi thứ của ta.

Phụ hoàng cũng thường ôm ta lẩm bẩm, "Sau này phải xây cho Kính An của chúng ta một phủ Công chúa ở kinh thành, phụ hoàng muốn bảo vệ con mãi mãi."

Mỗi khi lúc này, mẫu hậu liền phụ họa nói, "Chúng ta làm sao có thể bảo vệ Kính An cả đời, thật sự muốn tốt cho Kính An, không phải là xây phủ Công chúa gì, mà là tìm được một phu quân tốt, mới là tốt nhất."

Phụ hoàng không nói gì, mẫu hậu tiếp tục nói, "Theo ta thấy, trong kinh thành này cũng chỉ có Vệ gia mới xứng với Kính An của chúng ta."

Lúc đó, Vệ Tranh, nam nhi duy nhất của Vệ gia đang chinh chiến sa trường, phụ hoàng dường như có chút không vui, đặt ta xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt nghiêm nghị, "Con trai Vệ gia, nếu lại cưới đích Công chúa, chẳng phải là không coi ai ra gì sao."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Vẻ mặt của phụ hoàng lúc đó, giống hệt như ngày hôm đó cung nữ đến báo, Hiền phi nương nương có tin vui, âm trầm lạnh lẽo.

Hiền phi là đích nữ của Phủ Anh Quốc Công, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, bà còn biết làm bánh Phù Dung thơm ngon, ta rất thích bà, ngày thường cũng thích đến Trường Hoa cung ăn ké.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngày hôm đó mẫu hậu đột nhiên nổi hứng, nói ta luôn làm phiền Hiền phi, liền để ta mang một chén canh bạc hà ban cho Hiền phi.

Đêm đó, Hiền phi nương nương sinh non, mới bảy tháng.

Hiền phi đau đớn mấy canh giờ, khàn cả giọng, cuối cùng liều mạng sinh con, chỉ là, từ trong tay bà đỡ bế ra, không phải là hài nhi, mà là một con cáo trắng nhỏ đầy máu.

Mọi người tại đó đều sợ hãi, ta lại không tin, một người nữ nhân khỏe mạnh, có thể sinh ra thai c.h.ế.t lưu, có thể sinh ra hài nhi sống, nhưng tuyệt đối không thể sinh ra cáo con.

Ta lấy hết can đảm muốn sờ con cáo trắng đó, mẫu hậu liền ôm ta vào lòng, "Kính An, đừng chạm vào thứ dơ bẩn đó."

Phụ hoàng lại ghé vào tai mẫu hậu nói nhỏ một câu, sau đó đau lòng rời đi, cấm túc người trong Trường Hoa cung, không cho phép truyền ra nửa lời chuyện Hiền phi sinh ra cáo trắng.

Nói cách khác, phụ hoàng không thèm nhìn Hiền phi liều mạng sinh con một cái, lại chứng thực chuyện Hiền phi sinh ra yêu nghiệt.

Phụ hoàng rời đi, mẫu hậu vào an ủi Hiền phi, mà Lan ma ma bên cạnh mẫu hậu, xách một cái giỏ, lặng lẽ đi ra khỏi Trường Hoa cung.

Ta lén lút đi theo Lan ma ma đến lãnh cung, lại bị một cung nữ khác gọi lại, cứng rắn dỗ ta đi.

Đêm đó, canh ba, ta gặp ác mộng, trong mơ, là con cáo trắng đầy m.á.u đó.

Ta khóc thét, chạy chân trần đi tìm mẫu hậu, lại nghe thấy mẫu hậu và phụ hoàng đang cãi nhau.

Phụ hoàng đè nén cơn giận, "Ai cho nàng ra tay với con của Hiền phi, Hoàng hậu à Hoàng hậu, đó là một đứa trẻ sống sờ sờ, sao nàng lại nhẫn tâm xuống tay được hả?"

Mẫu hậu lại vô cùng bình tĩnh, "Hoàng thượng tranh quyền đoạt vị với Anh Quốc Công trên triều đường, bây giờ đang là lúc quan trọng, trên tay Hoàng thượng không thể dính máu, thần thiếp thay Hoàng thượng dính máu, nếu trời có phạt, thần thiếp cũng thay Hoàng thượng gánh chịu, Hoàng thượng, thần thiếp không muốn nhìn thấy Hoàng thượng làm một quân vương không có quyền lực!"

Phụ hoàng nghiến răng nghiến lợi, "Đứa bé đó sinh ra… là sống hay chết?"

"Sống!"

Lời nói của mẫu hậu giống như một cái gai đ.â.m thẳng vào tim ta, "Đứa nhỏ này mạng lớn, thần thiếp đã bỏ rất nhiều hồng hoa vào canh bạc hà, Hiền phi vậy mà có thể sinh ra hài nhi sống, nếu là Công chúa thì thôi, nhưng lại là hoàng tử, thần thiếp chỉ có thể biến sống thành chết, biến hài nhi thành cáo trắng!"

Giọng nói của phụ hoàng run rẩy, "Tống Uyển Uyển, nàng thật độc ác, nàng nói hết chuyện này cho trẫm biết, là muốn trẫm thay nàng che giấu sao, nàng g.i.ế.c chính là con của trẫm!"

Mẫu hậu khóc lóc thảm thiết, "Hoàng thượng, thần thiếp cùng Hoàng thượng từ địa cung đi ra, ngoại trừ thần thiếp, không có bất kỳ ai toàn tâm toàn ý mong Hoàng thượng được tốt, nếu Hoàng thượng muốn đòi lại công bằng cho Hiền phi, thần thiếp không oán hận, đứa nhỏ đó, được chôn dưới gốc cây hải đường trong lãnh cung."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0