Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Chương 3

Sơ Tuyết

2025-03-15 14:15:52

"Tống Uyển Uyển, nàng thật sự cho rằng, trẫm không nỡ g.i.ế.c nàng sao?"

"Hoàng thượng, mười năm trước ở trong địa cung âm u lạnh lẽo đó, thần thiếp đã c.h.ế.t thay Hoàng thượng hai lần, Hoàng thượng đã nói, Hiền phi chỉ là một quân cờ để Hoàng thượng khống chế Anh Quốc Công, Hoàng thượng chỉ nhận con do thần thiếp sinh ra, chẳng lẽ, Hoàng thượng đều quên rồi sao?"

Phụ hoàng tức giận đi ra, ta không kịp chạy trốn, đụng phải phụ hoàng, ta sợ hãi lùi về sau, chân dẫm hụt bậc thang, ngã ngồi trên đất.

Khuôn mặt đang tức giận của phụ hoàng trở nên dịu dàng hơn một chút, ông ta đưa tay muốn đỡ ta, "Kính An, sao con lại ở đây?"

Ta tránh né phụ hoàng, mẫu hậu từ trong phòng đi ra, phụ hoàng và mẫu hậu nhìn nhau, "Hố do nàng tự đào, nàng tự lấp lại đi, nếu Kính An nghe được những gì không nên nghe, nói ra những gì không nên nói, trẫm dù muốn dung túng nàng, cũng không dung túng được."

Mẫu hậu mỉm cười dịu dàng, "Kính An, sao con lại chưa ngủ, có phải nghe thấy mẫu hậu nói gì rồi không?"

Mẫu hậu muốn ôm ta, ta liên tục lắc đầu, dịch người về phía sau, "Không, không có, con, con buồn ngủ rồi, con muốn về ngủ rồi."

Ta vội vàng bỏ chạy.

Đêm đó, ta chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra con cáo trắng đầy m.á.u đó.

Trời tờ mờ sáng, ta lấy hết can đảm, đến lãnh cung.

Dưới gốc cây hải đường mà mẫu hậu nói, ta từ trước đến nay luôn nhát gan, thấy mèo thỏ đều tránh xa, bây giờ, ta rón rén đi đến bên cạnh cây hải đường, nhìn chằm chằm vào khoảng đất mới được đào lên, trong lòng ta sợ hãi, ta đại khái biết, bên dưới chôn thứ gì, ta lần đầu tiên cứng đầu như vậy, ta muốn tận mắt nhìn thấy tội ác phụ hoàng mẫu hậu mà ta yêu quý nhất.

Ta dùng tay đào đất mới, mẫu hậu có lẽ phát hiện ra ta không ở trong Vị Ương cung, bà dẫn theo mấy tâm phúc đã đến lãnh cung, dáng vẻ ung dung thường ngày của bà, lập tức trở nên hoảng loạn, vừa chạy về phía ta, vừa gọi, "Kính An, dừng tay, Kính An, dừng tay, dừng tay."

Tay ta nhanh hơn, sờ thấy một thứ mềm mềm, tim ta run lên, ta kéo thứ mềm mềm đó ra, là một hài nhi chết, hài nhi trần truồng, ngay cả một miếng vải cũng không được quấn.

Ta hoảng sợ buông tay, nhất thời sợ hãi, không nói nên lời, ngồi trên mặt đất, lùi về sau.

Mẫu hậu che mắt ta, ôm ta vào lòng, "Kính An, chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi."

Ta dùng nắm đ.ấ.m nhỏ bé đ.ấ.m vào lòng mẫu hậu, khóc đến nỗi nói năng lộn xộn, "Tại sao, tại sao lại như vậy, tại sao, tại sao người lại g.i.ế.c người, tại sao người lại g.i.ế.c người, g.i.ế.c người!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẫu hậu nhìn ta, bà bịt chặt miệng ta, "Kính An, con không nhìn thấy gì cả, nhớ kỹ, con không nhìn thấy gì hết."

Mẫu hậu đưa ta về Vị Ương cung, gọi Lưu thái y đến, bọn họ cứng rắn cho ta uống một bát thuốc, một lúc sau, ta liền ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi ta tỉnh lại, người bên cạnh ta đều đã được thay đổi, Trúc Thanh chăm sóc ta, là một cung nữ lớn hơn ta hai tuổi, nhưng lại là người do mẫu hậu đặt bên cạnh ta, để giám sát ta.

Năm đó ta bảy tuổi, bọn họ trước tiên nói, từ khi ta từ Trường Hoa cung trở về, ta liền phát điên, đêm nào cũng gặp ác mộng, thường xuyên nói mê, sau đó, bọn họ nói ta bị bệnh hoang tưởng, mẫu hậu mỗi ngày đều lo lắng không yên, thái y thay đổi hết người này đến người khác, thuốc cho ta uống, lại chưa từng thay đổi.

Mẫu hậu tin chắc, trên đời này thật sự có một loại thuốc có thể khiến người ta mất trí nhớ, hoặc là nói, bà đang cố gắng để ta tự mình tin rằng, ta bị bệnh.

Mẫu hậu miệng nói yêu thương ta, lại giam cầm ta ở Vị Ương cung, từ đó về sau, không có sự cho phép của bà, ta không thể bước ra khỏi Vị Ương cung, nếu có ra ngoài, cũng đó một đám người đi theo, Trúc Thanh cũng một bước không rời đi theo ta.

Phụ hoàng tuy không ra lệnh cho mẫu hậu hãm hại Hiền phi, nhưng ông rốt cuộc là ngầm đồng ý với mẫu hậu, và thừa nhận Hiền phi sinh ra yêu nghiệt, lạnh nhạt với Hiền phi mấy tháng.

Gặp lại Hiền phi, là ngày ta cập kê, Hiền phi mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, vẫn là người nổi bật nhất trong số các phi tần, chỉ là, bà vốn dịu dàng hay cười, lại không còn cười nữa.

Ngày hôm đó Hiền phi đi ra khỏi Vị Ương cung, ta chạy theo, "Nương nương, nương nương, xin dừng bước."

Hiền phi dừng lại, quay đầu nhìn ta, trong mắt có chút dịu dàng, "Kính An Công chúa hôm nay đã trở thành thiếu nữ rồi, phải suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân, ta thân thể không khỏe, không ở lại lâu nữa."

Trúc Thanh đã đuổi kịp ta, "Công chúa, Hoàng hậu nương nương còn đang đợi người."

Nhìn xem, tự do của ta, đều nằm trong tầm mắt của mẫu hậu.

Ta hành lễ với Hiền phi, "Nương nương, trước kia được nương nương yêu thương, con vẫn chưa có thời gian đi thăm người, nghe nói, nương nương thích hoa hải đường, trong lãnh cung có một cây hải đường, mỗi năm vào lúc này, đều nở rộ!"

Trúc Thanh kéo tay áo ta, "Công chúa, đừng để Hoàng hậu nương nương đợi lâu."

Hiền phi vuốt lại tóc mái cho ta, "Đi đi."

Hiền phi nói xong, ghé sát vào tai ta, nói một câu đầy ẩn ý, "Năm đó Ngũ Công chúa kỳ thật có thể sống sót, nhưng có người đã cứng rắn hại c.h.ế.t nàng ta."

Khóe miệng Hiền phi nở nụ cười, lên xe ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0