Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Chương 4

Sơ Tuyết

2025-03-15 14:15:52

Mặt ta trắng bệch. Ta từng nghe người trong cung kể lại, năm đó Ngũ Công chúa ăn phải đậu phộng, toàn thân nổi mẩn ngứa, thái y đến chậm trễ nên mới mất mạng. Mà đậu phộng đó là do Hiền phi đưa.

Mẫu hậu khóc đến long trời lở đất, phụ hoàng phạt Hiền phi quỳ ba canh giờ ở Vị Ương cung. Lúc đó Hiền phi cũng không biết mình đang mang thai.

Lần đó mẫu hậu mất đi Ngũ Công chúa, Hiền phi cũng bị sảy thai, đó là đứa con đầu tiên của Hiền phi.

Trúc Thanh nhìn Hiền phi rời đi, "Công chúa, Hiền phi nương nương vừa nói gì với người?"

"Người nói, cập kê vui vẻ!"

Ngày hôm đó, từ Vị Ương cung trở về, Hiền phi đã cho người nhổ tận gốc cây hải đường đang nở rộ trong lãnh cung, nhưng lại chẳng tìm thấy gì cả.

Chỉ là, từ khoảnh khắc đó, mẫu hậu càng canh chừng ta chặt chẽ hơn. Mẫu hậu nói, tự cổ chí kim, nữ nhi nhờ mẫu thân mà quý, nếu không có bà, ta chẳng là gì cả!

3.

Ngày mùng một tháng tư, mẫu hậu đến Linh Ân tự cầu phúc dâng hương dầu. Hằng năm cứ đến ngày này, mẫu hậu đều đến Linh Ân tự một chuyến, bất kể mưa gió.

Bởi vì năm Ngũ Công chúa bốn tuổi, đã mất vào ngày mùng một tháng tư. Trước đây ta vẫn luôn không hiểu, Ngũ Công chúa được chôn cất ở hoàng lăng, vì sao mẫu hậu lại phải đến Linh Ân tự dâng hương dầu. Bây giờ ta đại khái đã hiểu, mẫu hậu là đi chuộc tội cho chính mình, tội lỗi trên người bà quá nặng.

Ta cầu xin mẫu hậu, "Mẫu hậu, lần này người cho con đi Linh Ân tự cùng đi, con xin người, con đảm bảo sẽ không gây chuyện."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Mẫu hậu uể oải, "Con đến Linh Ân tự làm gì?"

Ta bĩu môi, "Mẫu hậu, con đã mười bảy tuổi rồi, đương nhiên là đi cầu duyên rồi. Nghe nói, Linh Ân tự cầu duyên rất linh nghiệm. Người xem, Vệ Tranh lại cưới người khác rồi, chẳng lẽ con phải c.h.ế.t già trong cung sao?"

Mẫu hậu khẽ cười, "Sự việc bất thường ắt có điều quái dị. Kính An, con đừng tưởng mẫu hậu không biết con đang nghĩ gì, con chẳng phải là muốn ra ngoài đi dạo sao?"

Ta xị mặt xuống, "Mẫu hậu, người xem bên cạnh con một người, hai người, một đôi, hai đôi, còn có Trúc Thanh, cho dù con có cánh cũng không thể bay ra khỏi tầm mắt của người. Con chỉ muốn đi cùng người ra ngoài giải sầu thôi, người cứ chiều con đi!"

Mẫu hậu do dự một chút, bà nắm lấy tay ta, chân thành nói, "Vậy được rồi, Kính An. Nếu con có thể hiểu được lòng tốt của mẫu hậu, mẫu hậu cũng sẽ không cả ngày canh chừng con nữa. Mẫu hậu chỉ hy vọng, con có thể sống vui vẻ."

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Mẫu hậu mới đồng ý dẫn ta ra khỏi cung.

Đến Linh Ân tự, mẫu hậu dặn dò Trúc Thanh đi theo ta thật kỹ, sau đó mới cùng một vị sư thái vào chính điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đi dạo khắp nơi, rồi cố ý ngã vào hồ sen, làm ướt hết người.

Tiểu ni cô giúp ta mượn một bộ y phục sạch sẽ từ nữ thí chủ sống ở đây. Ta nhân lúc Trúc Thanh đang canh giữ ở ngoài cửa, liền trèo cửa sổ bỏ trốn.

Ta sợ bị Trúc Thanh phát hiện, cứ men theo đường núi xuống núi, không dám chậm trễ.

Ta đụng phải một chiếc xe ngựa đang xuống núi, một nam tử mặc huyền y bước xuống từ trong xe, chàng đỡ ta dậy, "Cô nương, cô không sao chứ."

"Ta không..." Ta chợt nảy ra một ý, bỗng kêu lớn, "Ôi, ta đau, chân ta không đi được nữa, chàng có thể đưa ta xuống núi không?"

"Đương nhiên, đương nhiên!" Nam tử vừa nói vừa đỡ ta lên xe, "Cô nương, ta đưa nàng đi xem đại phu."

"Ừm ừm!" Ta lơ đãng đáp, vén rèm xe lên. Khi xe ngựa chạy xa, mới thấy Trúc Thanh dẫn theo một đám thị vệ hối hả tìm ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nam tử cau mày, "Có người đuổi theo cô nương sao?"

Nam tử vừa nói, vừa vén rèm xe lên, định nhìn ra phía sau.

Ta vội vàng ngồi qua, dùng thân mình che khuất tầm mắt của chàng, lắc đầu, "Không, không có chuyện đó!"

Nam tử nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của ta, "Cô nương chẳng phải nói bị trẹo chân sao, ta thấy nàng nhanh nhẹn lắm mà!"

Ta cười khan, thấy nam tử không hề lay động, bèn giả vờ khóc lóc, đồng thời nặn ra vài giọt nước mắt, "Công tử không biết, phụ thân ta cưới nhị nương, liền không quan tâm đến ta nữa. Nhị nương muốn bán ta cho nhà giàu làm thiếp, lão già đó đã bảy mươi tuổi rồi, muốn ta làm thiếp của ông ta, ta thà c.h.ế.t cũng không làm."

Nam tử bán tín bán nghi, "Những gì nàng nói đều là thật sao?"

Ta quay lưng lau nước mắt, "Nếu công tử không tin, cứ để ta xuống đi. Dù sao ta và công tử cũng không quen biết, cho dù ta có gả cho lão già bảy mươi tuổi, cũng không liên quan đến công tử."

Nam tử dịu giọng, "Đừng khóc nữa, ta tin nàng là được chứ gì?"

"Nàng tên gì, có dự định gì không?"

"Ta..." Ta ngừng lại một chút, "Ta tên là Tuệ Tuệ, công tử cứ đưa ta xuống núi trước đã, ta còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo phải làm gì. Có tay có chân, chắc sẽ không c.h.ế.t đói."

Tuệ Tuệ là tên thân mật mà ngoại tổ mẫu đặt cho ta. Năm đó nghe nói ta bị bệnh dịch, ngoại tổ mẫu rất lo lắng, bà nhất định phải vào cung thăm ta, đặt cho ta cái tên nhỏ Tuệ Tuệ. Bà nói, Tuệ Tuệ của bà nhất định phải giống như cỏ Tuệ, sinh mệnh ngoan cường, kiên trì bất khuất.

Nam tử chỉ nhìn ta một chút, không nói gì nữa.

Thực ra ta đã nghĩ kỹ rồi, ta sẽ đến nhà cữu cữu ở Bình Nguyên. Năm đó, khi mẫu hậu gả cho phụ hoàng lúc còn là thân vương, phụ hoàng bị Đại hoàng tử hãm hại bức cung, bị giam cầm trong địa cung.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0