Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch
Chương 5
Sơ Tuyết
2025-03-15 14:15:52
Chính cữu cữu đã dốc hết gia sản, thả binh trả quyền. Lúc đó, ngoài Vệ gia quân đang xuất chinh, một nửa binh quyền trong kinh thành đều nằm trong tay cữu cữu. Thái tử mới đồng ý tha cho phụ hoàng một mạng.
Sau đó, Thái tử c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, phụ hoàng bị giam năm năm trong địa cung mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Sau nữa, phụ hoàng mượn cựu bộ của cữu cữu, lại cưới Hiền phi, mượn thế lực của Anh quốc công, thuận lợi lên ngôi Hoàng đế. Phụ hoàng đã hứa với cữu cữu, sẽ đáp ứng Đổng gia ba điều ước.
Nghĩ đến, nếu ta cầu xin cữu cữu cưu mang ta, cữu cữu nhất định sẽ đồng ý.
Ta tìm được cơ hội, len lén đi theo sau một đôi phu thê lớn tuổi, đợi khi thị vệ canh giữ thành thả cho họ đi, ta cũng đi theo ra ngoài.
Một thanh đao dài chắn ngang cổ ta, "Này, này, nói ngươi đó, lộ dẫn đâu, lần đầu tiên ra khỏi thành, không hiểu quy củ à."
"Ta, ta đi cùng với bọn họ."
"Vậy sao? Người ta đã đi xa rồi, tiểu cô nương bây giờ nói dối mà mặt không đỏ tí nào."
Thị vệ vừa nói vừa đẩy ta sang một bên, "Quay lại đi, không có lộ dẫn, đến nha phủ mà làm, đừng ở đây cản trở chúng ta làm việc."
Ta cố ý sờ soạng trên người vài cái, "Ta có lộ dẫn mà, ta tìm cho các ngươi, sai đại ca, ngươi chờ chút."
Ta vừa nói, vừa thong thả nhét vào tay thị vệ một viên châu lưu ly, đây là thứ ta xé ra từ trên y phục, nghe nói một viên đã trị giá ba mươi lượng bạc rồi.
Thị vệ nắm chặt viên châu lưu ly trong tay, cười gượng, "Thả cho đi!"
"Thả cái gì?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Một vị đại nhân đi ngang qua, ông ta nhìn chằm chằm vào ta, "Không có lộ dẫn thì thôi, còn muốn mua chuộc quan viên triều đình, cô nương, ta thấy ngươi phải đi theo ta đến nha môn một chuyến rồi."
Tên thị vệ kia vội vàng trả lại viên châu lưu ly cho ta, "Giang đô úy, ta không dám nữa, ngài tha cho ta lần này đi."
Giang đô úy khoát tay, nhìn ta, "Cô nương, nàng tên gì, nhà ở đâu, mời đi theo ta đến nha môn đăng ký."
Ta đang do dự thì nam tử lúc nãy đi tới, "Giang đô úy, đây là biểu muội họ xa nhà ta, chắc là muốn ra khỏi thành chơi, không hiểu quy củ, làm phiền ngươi rồi."
Giang đô úy đánh giá nam tử, "Ngươi là?"
Nam tử chắp tay hành lễ, "Tại hạ Lâm Diễm, hiện đang giữ chức chủ bộ Lễ bộ. Đúng rồi, ngày muội muội tại hạ thành thân với Vệ tướng quân, ta đã từng gặp mặt Giang đô úy."
Giang đô úy cũng không làm khó ta nữa, "Hóa ra là đại cữu tử của Vệ tướng quân, được rồi, ngươi đưa người đi đi."
"Đa tạ Giang đô úy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Diễm kéo ta rời khỏi cổng thành, "Nàng cứ thế này mà ra khỏi thành, nàng muốn đi đâu?"
"Bình Nguyên, ta, ta có người thân ở Bình Thành, bọn họ nhất định sẽ cưu mang ta."
Lâm Diễm sờ lên trán ta, "Cô nương của ta ơi, Bình Nguyên cách nơi này một tháng đi đường, đi qua các châu các thành, nàng tưởng nàng là Hoàng hậu Công chúa à, muốn thả là thả, không có lộ dẫn, ta e là nàng may mắn ra được, cũng không quay lại được."
"Vậy ta phải làm sao?"
Ta cầu xin Lâm Diễm, "Ngươi không phải là đại cữu tử của Vệ tướng quân sao, làm cho ta một cái lộ dẫn, không lẽ không được sao?"
Lâm Diễm liếc mắt nhìn ta, "Biết thế, ta đã không giúp nàng rồi. Lộ dẫn dễ làm vậy sao, dễ làm thì ta cũng không thể thay nàng gánh tội này."
Ta đi theo Lâm Diễm suốt dọc đường, cuối cùng là Lâm Diễm thấy ta không nơi nương tựa, chàng nói sẽ cưu mang ta vài ngày.
4.
Lâm gia ít người, sau khi Lâm Dao xuất giá, Lâm gia chỉ còn lại hai phụ tử Lâm Diễm ở nhà, mà hai phụ tử bọn họ cũng ít khi ở nhà.
Lâm Diễm nói, vừa nhìn là biết ta là tiểu thư được nuông chiều từ bé, chàng sai hai nha hoàn đến hầu hạ ta.
Lâm Diễm còn nói, ta muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, Lâm gia chỉ có hai đại nam nhân, thiếu chút sinh khí.
Lâm Diễm cũng từng hỏi ta, có muốn chàng thay ta đi báo quan, xử lý chuyện nhị nương ép ta làm thiếp hay không.
Ta làm nũng nói, vất vả lắm mới chạy ra được, ta không muốn quay lại cái lồng giam đó nữa.
Lâm Diễm liền véo má ta một cái đầy cưng chiều mà nói, "Nếu Tuệ Tuệ không thích, vậy ta sẽ không hỏi đến nữa."
Khi Lâm Diễm nói câu này, trong mắt chàng có chút thương hại. Ta hỏi chàng, "Lâm Diễm, chúng ta không quen biết, tại sao chàng lại dung túng ta như vậy."
Lâm Diễm cúi đầu nói nhỏ, "Muội muội ta từ nhỏ đã không có chủ kiến, chủ ý gì cũng đều là ta giúp nó nghĩ ra. Không ngờ, lần đầu tiên nó tự làm chủ, lại là gả mình đi, không chút do dự gả mình đi. Vệ tướng quân tuy tốt, nhưng nếu không phải lương phối, chung quy là sai lầm."
Ta bỗng nhớ tới, đêm tiệc mừng công hôm đó, trong mắt Vệ Tranh toàn là Tôn Tiêm Tiêm, còn Lâm Dao, lại bình tĩnh ung dung, đứng ra nói Vệ Tranh và nàng là hai người yêu nhau, nàng đã đánh cược cả đời mình.
Ta nghĩ, nếu đêm đó, Lâm Diễm có mặt ở đó, chàng nhất định sẽ liều c.h.ế.t bảo vệ muội muội của mình.
Lâm Diễm nhìn ta, "Tuệ Tuệ nhất định là người rất lương thiện, nếu không, sao lại đỏ mắt."
Ta bĩu môi, "Ta là thấy muội muội chàng có một người ca ca tốt nhất trên đời, ta ghen tị thôi."
Lâm Diễm vốn đang buồn bã, bỗng nhiên thu lại ý cười, "Ca ca nhà ai mà không thương yêu muội muội của mình chứ."
Sau đó, Thái tử c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, phụ hoàng bị giam năm năm trong địa cung mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Sau nữa, phụ hoàng mượn cựu bộ của cữu cữu, lại cưới Hiền phi, mượn thế lực của Anh quốc công, thuận lợi lên ngôi Hoàng đế. Phụ hoàng đã hứa với cữu cữu, sẽ đáp ứng Đổng gia ba điều ước.
Nghĩ đến, nếu ta cầu xin cữu cữu cưu mang ta, cữu cữu nhất định sẽ đồng ý.
Ta tìm được cơ hội, len lén đi theo sau một đôi phu thê lớn tuổi, đợi khi thị vệ canh giữ thành thả cho họ đi, ta cũng đi theo ra ngoài.
Một thanh đao dài chắn ngang cổ ta, "Này, này, nói ngươi đó, lộ dẫn đâu, lần đầu tiên ra khỏi thành, không hiểu quy củ à."
"Ta, ta đi cùng với bọn họ."
"Vậy sao? Người ta đã đi xa rồi, tiểu cô nương bây giờ nói dối mà mặt không đỏ tí nào."
Thị vệ vừa nói vừa đẩy ta sang một bên, "Quay lại đi, không có lộ dẫn, đến nha phủ mà làm, đừng ở đây cản trở chúng ta làm việc."
Ta cố ý sờ soạng trên người vài cái, "Ta có lộ dẫn mà, ta tìm cho các ngươi, sai đại ca, ngươi chờ chút."
Ta vừa nói, vừa thong thả nhét vào tay thị vệ một viên châu lưu ly, đây là thứ ta xé ra từ trên y phục, nghe nói một viên đã trị giá ba mươi lượng bạc rồi.
Thị vệ nắm chặt viên châu lưu ly trong tay, cười gượng, "Thả cho đi!"
"Thả cái gì?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Một vị đại nhân đi ngang qua, ông ta nhìn chằm chằm vào ta, "Không có lộ dẫn thì thôi, còn muốn mua chuộc quan viên triều đình, cô nương, ta thấy ngươi phải đi theo ta đến nha môn một chuyến rồi."
Tên thị vệ kia vội vàng trả lại viên châu lưu ly cho ta, "Giang đô úy, ta không dám nữa, ngài tha cho ta lần này đi."
Giang đô úy khoát tay, nhìn ta, "Cô nương, nàng tên gì, nhà ở đâu, mời đi theo ta đến nha môn đăng ký."
Ta đang do dự thì nam tử lúc nãy đi tới, "Giang đô úy, đây là biểu muội họ xa nhà ta, chắc là muốn ra khỏi thành chơi, không hiểu quy củ, làm phiền ngươi rồi."
Giang đô úy đánh giá nam tử, "Ngươi là?"
Nam tử chắp tay hành lễ, "Tại hạ Lâm Diễm, hiện đang giữ chức chủ bộ Lễ bộ. Đúng rồi, ngày muội muội tại hạ thành thân với Vệ tướng quân, ta đã từng gặp mặt Giang đô úy."
Giang đô úy cũng không làm khó ta nữa, "Hóa ra là đại cữu tử của Vệ tướng quân, được rồi, ngươi đưa người đi đi."
"Đa tạ Giang đô úy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Diễm kéo ta rời khỏi cổng thành, "Nàng cứ thế này mà ra khỏi thành, nàng muốn đi đâu?"
"Bình Nguyên, ta, ta có người thân ở Bình Thành, bọn họ nhất định sẽ cưu mang ta."
Lâm Diễm sờ lên trán ta, "Cô nương của ta ơi, Bình Nguyên cách nơi này một tháng đi đường, đi qua các châu các thành, nàng tưởng nàng là Hoàng hậu Công chúa à, muốn thả là thả, không có lộ dẫn, ta e là nàng may mắn ra được, cũng không quay lại được."
"Vậy ta phải làm sao?"
Ta cầu xin Lâm Diễm, "Ngươi không phải là đại cữu tử của Vệ tướng quân sao, làm cho ta một cái lộ dẫn, không lẽ không được sao?"
Lâm Diễm liếc mắt nhìn ta, "Biết thế, ta đã không giúp nàng rồi. Lộ dẫn dễ làm vậy sao, dễ làm thì ta cũng không thể thay nàng gánh tội này."
Ta đi theo Lâm Diễm suốt dọc đường, cuối cùng là Lâm Diễm thấy ta không nơi nương tựa, chàng nói sẽ cưu mang ta vài ngày.
4.
Lâm gia ít người, sau khi Lâm Dao xuất giá, Lâm gia chỉ còn lại hai phụ tử Lâm Diễm ở nhà, mà hai phụ tử bọn họ cũng ít khi ở nhà.
Lâm Diễm nói, vừa nhìn là biết ta là tiểu thư được nuông chiều từ bé, chàng sai hai nha hoàn đến hầu hạ ta.
Lâm Diễm còn nói, ta muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, Lâm gia chỉ có hai đại nam nhân, thiếu chút sinh khí.
Lâm Diễm cũng từng hỏi ta, có muốn chàng thay ta đi báo quan, xử lý chuyện nhị nương ép ta làm thiếp hay không.
Ta làm nũng nói, vất vả lắm mới chạy ra được, ta không muốn quay lại cái lồng giam đó nữa.
Lâm Diễm liền véo má ta một cái đầy cưng chiều mà nói, "Nếu Tuệ Tuệ không thích, vậy ta sẽ không hỏi đến nữa."
Khi Lâm Diễm nói câu này, trong mắt chàng có chút thương hại. Ta hỏi chàng, "Lâm Diễm, chúng ta không quen biết, tại sao chàng lại dung túng ta như vậy."
Lâm Diễm cúi đầu nói nhỏ, "Muội muội ta từ nhỏ đã không có chủ kiến, chủ ý gì cũng đều là ta giúp nó nghĩ ra. Không ngờ, lần đầu tiên nó tự làm chủ, lại là gả mình đi, không chút do dự gả mình đi. Vệ tướng quân tuy tốt, nhưng nếu không phải lương phối, chung quy là sai lầm."
Ta bỗng nhớ tới, đêm tiệc mừng công hôm đó, trong mắt Vệ Tranh toàn là Tôn Tiêm Tiêm, còn Lâm Dao, lại bình tĩnh ung dung, đứng ra nói Vệ Tranh và nàng là hai người yêu nhau, nàng đã đánh cược cả đời mình.
Ta nghĩ, nếu đêm đó, Lâm Diễm có mặt ở đó, chàng nhất định sẽ liều c.h.ế.t bảo vệ muội muội của mình.
Lâm Diễm nhìn ta, "Tuệ Tuệ nhất định là người rất lương thiện, nếu không, sao lại đỏ mắt."
Ta bĩu môi, "Ta là thấy muội muội chàng có một người ca ca tốt nhất trên đời, ta ghen tị thôi."
Lâm Diễm vốn đang buồn bã, bỗng nhiên thu lại ý cười, "Ca ca nhà ai mà không thương yêu muội muội của mình chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro