Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch
Chương 6
Sơ Tuyết
2025-03-15 14:15:52
Ta bĩu môi, "Người với người khác nhau, ta thì không có huynh trưởng thương yêu."
Trong ký ức của ta, những năm mẫu hậu cấm túc ta, hai vị huynh trưởng của ta, bọn họ đứng ở vị trí cao nhất lại chưa từng quan tâm ta sống tốt hay không, ta và bọn họ rất xa lạ.
Lâm Diễm khẽ cười, "Vậy ta làm ca ca của Tuệ Tuệ có được không?"
Trong mắt Lâm Diễm như có một dòng suối trong vắt, tinh khiết không nhiễm bụi trần. Ta không nói gì, cúi đầu xuống, dùng cành cây trên tay vẽ loạn xạ.
Lâm Diễm chân thành như vậy, nếu chàng biết thân phận thật của ta, liệu có còn như vậy không?
Chiều hôm đó, khi Lâm Diễm trở về, sắc mặt rất nặng nề.
Ta ra đón, gọi chàng một tiếng, "Lâm Diễm!"
Lâm Diễm dường như không nghe thấy ta gọi chàng, chàng tiếp tục đi vào thư phòng. Một lúc sau, mới từ từ ý thức được ta gọi chàng, chàng quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá ta, "Tuệ Tuệ, nàng đến đây bao lâu rồi?"
"Một tháng, sao vậy, muốn đuổi ta đi rồi à?"
Lâm Diễm nghiêm mặt, "Hôm nay nghe nói, Thập Công chúa đã mất tích hơn một tháng rồi. Hiện tại, ngoài việc chưa dán cáo thị, các quan đại nhân trong kinh thành đều có thể bị triệu tập bất cứ lúc nào. Đại nhân nhà ta đã lên tiếng, ai gặp người lai lịch không rõ, đều phải thẩm vấn kỹ càng."
Trong lòng ta lo lắng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, "Ý chàng là gì? Chẳng lẽ, chàng cho rằng ta là Thập Công chúa? Nếu ta là Thập Công chúa, ta còn cần chàng cưu mang sao!"
Lâm Diễm cau mày đánh giá ta, chàng khẽ lắc đầu, "Là ta suy nghĩ nhiều rồi. Đường đường là đích Công chúa, sao có thể rơi vào cảnh phải nương tựa người khác. Thập Công chúa là thiên kim tôn quý, nơi này của ta cũng không chứa nổi ngài ấy. Chỉ là, mấy viên châu lưu ly của nàng, không giống như xuất thân từ nhà thường dân."
Ta cười khan, "Nhà ta vốn là nhà buôn, mấy viên châu lưu ly có đáng là gì. Chàng không phải đã nói, phụ thân chàng đã từng gặp Thập Công chúa sao? Ta có phải Công chúa hay không, Lâm đại nhân liếc mắt là nhìn ra rồi."
Trong tiệc mừng công của Vệ Tranh, phụ thân Lâm Diễm quả thật đã gặp ta, nhưng, ta đoán, ta ngồi ở vị trí cao, phụ thân Lâm Diễm ngồi ở xa, đêm hôm đó lại tối tăm, chắc ông ấy không nhìn rõ ta.
Lâm Diễm trầm ngâm một chút, "Cũng đúng, phụ thân đã từng gặp Thập Công chúa. Vậy đi, Tuệ Tuệ, ta đưa nàng đến nha phủ đăng ký, nếu phụ thân nàng có đến tìm người, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng."
Ta giả vờ tức giận, "Nhà ta ở kinh thành cũng coi như là nhà buôn có tiếng, chàng nghĩ, ta bỏ trốn trước ngày thành thân, phụ thân ta sẽ không đến nha môn báo quan tìm ta sao? Chàng vừa đưa ta đến nha phủ, phụ thân ta đã tìm đến cửa rồi."
Lâm Diễm thu lại ánh mắt, "Ta đã nói, ta sẽ bảo vệ nàng. Tuệ Tuệ, nàng không tin ta."
"Ta ngược lại muốn hỏi, Lâm chủ bộ lấy gì để bảo vệ ta? Cho dù có lấy quyền, chàng chỉ là một chủ bộ Lễ bộ nho nhỏ, e là không áp chế được người ta đâu. Phụ thân ta mà cáo chàng tội cưỡng ép dân nữ, nhất cáo nhất trúng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Diễm nghẹn lời, "Ta..."
"Lâm Diễm, ta không làm khó chàng, ta đi, ta rời khỏi Lâm phủ là được rồi!"
"Đừng..." Lâm Diễm đột nhiên nắm lấy cổ tay ta. Ta nhìn chàng, chàng hốt hoảng, mặt hơi đỏ lên, chàng lúng túng buông tay, "Tuệ Tuệ, nàng cứ ở lại đây đi. Lòng người hiểm ác, nàng từ nơi này đi ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ áy náy."
Ta mang theo chút vẻ đùa cợt, "Lâm Diễm, chàng đang quan tâm ta sao?"
Lâm Diễm lại không do dự, chàng khẽ gật đầu, không nói nhiều lời, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng chân thành, yên tâm.
Ta quay lưng lại, "Vậy ta không đi nữa nhé."
Lâm Diễm đối với ta, giống như làn gió thổi lên từ mặt hồ, ban đầu thì lạnh, dần dần lại thấm vào lòng, thấm vào tận tâm can.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
5.
Ta bị cơn mưa rào giữa đêm khuya đánh thức, khi tỉnh dậy, lòng bàn tay vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, lưng ướt một mảng lớn.
Trong mơ cũng có một trận mưa, mưa lớn xối xả xuống vũng bùn, đứa bé sơ sinh bê bết m.á.u đột nhiên đưa tay về phía ta, ta sợ hãi loạng choạng ngã xuống đất, tay của nó ngày càng dài ra, cho đến khi bóp chặt cổ ta, ta thở không nổi, giãy giụa, rồi bừng tỉnh.
Ta ngồi dậy, tiếng sấm ầm ầm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ta trực tiếp xuống giường, mở cửa phòng, thấy căn phòng cạnh phòng ta, phòng của Lâm Diễm vẫn còn sáng đèn, ta liền đi qua.
Lâm Diễm đang cúi đầu sao chép cái gì đó, thấy ta đến, chàng đặt bút xuống, "Tuệ Tuệ, sao vẫn chưa ngủ?"
Ta bĩu môi, "Ta gặp ác mộng!"
Không biết từ lúc nào, ta lại học được cách làm nũng với Lâm Diễm. Trước đây ở chỗ mẫu hậu phụ hoàng, ta chưa từng biết làm nũng là gì, đến chỗ Lâm Diễm, ta lại vô sư tự thông.
Lâm Diễm đi đến trước mặt ta, chàng lau mồ hôi trên trán cho ta, nhẹ giọng nói, "Đừng sợ, trong mơ và hiện thực đều trái ngược nhau."
Ta liếc nhìn bàn làm việc, "Lâm chủ bộ đúng là tận tâm, nửa đêm canh ba còn xử lý công vụ. Chỉ là, chàng chỉ là một chủ bộ, có công vụ gì mà bận đến bây giờ."
Lâm Diễm khẽ cười, "Tuệ Tuệ, hôm nay ta là chủ bộ, nhưng ngày mai chưa chắc đã còn là chủ bộ. Kinh thành là đất trọng yếu, có rất nhiều cơ hội, sang xuân năm sau, ta sẽ tham gia khoa cử mùa xuân, biết đâu lại đỗ đạt, kim bảng đề danh thì sao."
Trong ký ức của ta, những năm mẫu hậu cấm túc ta, hai vị huynh trưởng của ta, bọn họ đứng ở vị trí cao nhất lại chưa từng quan tâm ta sống tốt hay không, ta và bọn họ rất xa lạ.
Lâm Diễm khẽ cười, "Vậy ta làm ca ca của Tuệ Tuệ có được không?"
Trong mắt Lâm Diễm như có một dòng suối trong vắt, tinh khiết không nhiễm bụi trần. Ta không nói gì, cúi đầu xuống, dùng cành cây trên tay vẽ loạn xạ.
Lâm Diễm chân thành như vậy, nếu chàng biết thân phận thật của ta, liệu có còn như vậy không?
Chiều hôm đó, khi Lâm Diễm trở về, sắc mặt rất nặng nề.
Ta ra đón, gọi chàng một tiếng, "Lâm Diễm!"
Lâm Diễm dường như không nghe thấy ta gọi chàng, chàng tiếp tục đi vào thư phòng. Một lúc sau, mới từ từ ý thức được ta gọi chàng, chàng quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá ta, "Tuệ Tuệ, nàng đến đây bao lâu rồi?"
"Một tháng, sao vậy, muốn đuổi ta đi rồi à?"
Lâm Diễm nghiêm mặt, "Hôm nay nghe nói, Thập Công chúa đã mất tích hơn một tháng rồi. Hiện tại, ngoài việc chưa dán cáo thị, các quan đại nhân trong kinh thành đều có thể bị triệu tập bất cứ lúc nào. Đại nhân nhà ta đã lên tiếng, ai gặp người lai lịch không rõ, đều phải thẩm vấn kỹ càng."
Trong lòng ta lo lắng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, "Ý chàng là gì? Chẳng lẽ, chàng cho rằng ta là Thập Công chúa? Nếu ta là Thập Công chúa, ta còn cần chàng cưu mang sao!"
Lâm Diễm cau mày đánh giá ta, chàng khẽ lắc đầu, "Là ta suy nghĩ nhiều rồi. Đường đường là đích Công chúa, sao có thể rơi vào cảnh phải nương tựa người khác. Thập Công chúa là thiên kim tôn quý, nơi này của ta cũng không chứa nổi ngài ấy. Chỉ là, mấy viên châu lưu ly của nàng, không giống như xuất thân từ nhà thường dân."
Ta cười khan, "Nhà ta vốn là nhà buôn, mấy viên châu lưu ly có đáng là gì. Chàng không phải đã nói, phụ thân chàng đã từng gặp Thập Công chúa sao? Ta có phải Công chúa hay không, Lâm đại nhân liếc mắt là nhìn ra rồi."
Trong tiệc mừng công của Vệ Tranh, phụ thân Lâm Diễm quả thật đã gặp ta, nhưng, ta đoán, ta ngồi ở vị trí cao, phụ thân Lâm Diễm ngồi ở xa, đêm hôm đó lại tối tăm, chắc ông ấy không nhìn rõ ta.
Lâm Diễm trầm ngâm một chút, "Cũng đúng, phụ thân đã từng gặp Thập Công chúa. Vậy đi, Tuệ Tuệ, ta đưa nàng đến nha phủ đăng ký, nếu phụ thân nàng có đến tìm người, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng."
Ta giả vờ tức giận, "Nhà ta ở kinh thành cũng coi như là nhà buôn có tiếng, chàng nghĩ, ta bỏ trốn trước ngày thành thân, phụ thân ta sẽ không đến nha môn báo quan tìm ta sao? Chàng vừa đưa ta đến nha phủ, phụ thân ta đã tìm đến cửa rồi."
Lâm Diễm thu lại ánh mắt, "Ta đã nói, ta sẽ bảo vệ nàng. Tuệ Tuệ, nàng không tin ta."
"Ta ngược lại muốn hỏi, Lâm chủ bộ lấy gì để bảo vệ ta? Cho dù có lấy quyền, chàng chỉ là một chủ bộ Lễ bộ nho nhỏ, e là không áp chế được người ta đâu. Phụ thân ta mà cáo chàng tội cưỡng ép dân nữ, nhất cáo nhất trúng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Diễm nghẹn lời, "Ta..."
"Lâm Diễm, ta không làm khó chàng, ta đi, ta rời khỏi Lâm phủ là được rồi!"
"Đừng..." Lâm Diễm đột nhiên nắm lấy cổ tay ta. Ta nhìn chàng, chàng hốt hoảng, mặt hơi đỏ lên, chàng lúng túng buông tay, "Tuệ Tuệ, nàng cứ ở lại đây đi. Lòng người hiểm ác, nàng từ nơi này đi ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ áy náy."
Ta mang theo chút vẻ đùa cợt, "Lâm Diễm, chàng đang quan tâm ta sao?"
Lâm Diễm lại không do dự, chàng khẽ gật đầu, không nói nhiều lời, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng chân thành, yên tâm.
Ta quay lưng lại, "Vậy ta không đi nữa nhé."
Lâm Diễm đối với ta, giống như làn gió thổi lên từ mặt hồ, ban đầu thì lạnh, dần dần lại thấm vào lòng, thấm vào tận tâm can.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
5.
Ta bị cơn mưa rào giữa đêm khuya đánh thức, khi tỉnh dậy, lòng bàn tay vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, lưng ướt một mảng lớn.
Trong mơ cũng có một trận mưa, mưa lớn xối xả xuống vũng bùn, đứa bé sơ sinh bê bết m.á.u đột nhiên đưa tay về phía ta, ta sợ hãi loạng choạng ngã xuống đất, tay của nó ngày càng dài ra, cho đến khi bóp chặt cổ ta, ta thở không nổi, giãy giụa, rồi bừng tỉnh.
Ta ngồi dậy, tiếng sấm ầm ầm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ta trực tiếp xuống giường, mở cửa phòng, thấy căn phòng cạnh phòng ta, phòng của Lâm Diễm vẫn còn sáng đèn, ta liền đi qua.
Lâm Diễm đang cúi đầu sao chép cái gì đó, thấy ta đến, chàng đặt bút xuống, "Tuệ Tuệ, sao vẫn chưa ngủ?"
Ta bĩu môi, "Ta gặp ác mộng!"
Không biết từ lúc nào, ta lại học được cách làm nũng với Lâm Diễm. Trước đây ở chỗ mẫu hậu phụ hoàng, ta chưa từng biết làm nũng là gì, đến chỗ Lâm Diễm, ta lại vô sư tự thông.
Lâm Diễm đi đến trước mặt ta, chàng lau mồ hôi trên trán cho ta, nhẹ giọng nói, "Đừng sợ, trong mơ và hiện thực đều trái ngược nhau."
Ta liếc nhìn bàn làm việc, "Lâm chủ bộ đúng là tận tâm, nửa đêm canh ba còn xử lý công vụ. Chỉ là, chàng chỉ là một chủ bộ, có công vụ gì mà bận đến bây giờ."
Lâm Diễm khẽ cười, "Tuệ Tuệ, hôm nay ta là chủ bộ, nhưng ngày mai chưa chắc đã còn là chủ bộ. Kinh thành là đất trọng yếu, có rất nhiều cơ hội, sang xuân năm sau, ta sẽ tham gia khoa cử mùa xuân, biết đâu lại đỗ đạt, kim bảng đề danh thì sao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro