Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch
Chương 7
Sơ Tuyết
2025-03-15 14:15:52
Ta khinh thường, "Kim bảng đề danh quan trọng đến vậy sao?"
Lâm Diễm sững người, dường như ta vừa nói một câu chuyện cười lớn đến mức khó tin, "Mười năm đèn sách, kim bảng đề danh, quang tông diệu tổ, đây chẳng phải là hình mẫu mà nam nhi nên có sao? Sao lại không quan trọng."
"Bây giờ trên công đường có thể là người tài làm quan, cũng có thể là kẻ bất tài làm quan, quan quan tương hộ, chưa chắc đã thấy, kim bảng đề danh, nhất định là quang tông diệu tổ."
Trong mắt Lâm Diễm nhuốm chút vui vẻ, "Ồ, Tuệ Tuệ có thể nói ra những lời này, chắc hẳn là có thành kiến với mệnh quan triều đình."
Ta thu lại vẻ mặt, "Lâm Diễm, nếu vua không sáng suốt, quan lại bất chính, trên điện vàng chỉ còn lại tranh quyền đoạt lợi, trên công đường cũng chỉ còn lại mùi tiền tanh tưởi, loại quang tông diệu tổ này, chàng còn muốn theo đuổi sao?"
Lâm Diễm nhìn chằm chằm vào ta, "Tuệ Tuệ, lời không thể nói lung tung, dưới chân thiên tử, hơi bất cẩn một chút, đều có thể mất mạng. Chỉ riêng những lời này của nàng, có thể đã bị gán tội khinh nhờn hoàng uy rồi."
Ta cười khẩy. Quả nhiên, những kẻ đọc sách cả đời chỉ nghĩ đến công danh đều như thế, một mực kính sợ uy quyền. Phụ Hoàng ta, vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, sinh ra trong hoàng tộc, trời sinh đã mang theo uy nghiêm.
Lâm Diễm có chút bực bội: "Tuệ Tuệ đừng cười, ta đang nói chuyện nghiêm túc với nàng đấy!"
Ta phụ họa: "Vâng, ta biết rồi. Ta chỉ muốn nhắc huynh rằng, có thể công danh mà huynh muốn theo đuổi, chưa chắc đã sáng lạn như huynh nghĩ đâu!"
Lâm Diễm gõ nhẹ lên trán ta: "Bây giờ là thời thịnh trị, thái bình thịnh thế, công danh chẳng qua là có thêm cơ hội làm việc cho bá tánh thiên hạ. Nàng còn tưởng là thời loạn lạc tạo anh hùng, nhất định phải vang danh thiên hạ mới là vinh quang gia tộc sao? Hiện tại làm việc gì cũng đều có pháp luật làm căn cứ, nếu không ngồi ở vị trí cao, làm sao có thể mưu cầu phúc lợi cho dân chúng dây?"
Lâm Diễm nói xong, lại gõ lên trán ta: "Thôi, không nói với nàng nữa, nói nhiều cũng như đàn gảy tai trâu!"
Ta phản bác: "Lâm chủ bộ hình như nói ngược rồi. Đàn gảy tai trâu, không phải trâu ngốc, mà là người ngốc. Biết rõ trâu không hiểu, còn mong nó hiểu được một hai phần!"
Lâm Diễm bật cười: "Hình như đúng là vậy!"
Một tiếng sấm lớn làm ta giật mình, theo bản năng lảo đảo về phía trước. Lâm Diễm đỡ ta một cái, vừa vặn ôm ta vào lòng.
Một lúc lâu sau, Lâm Diễm mới buông ta ra, mặt anh đỏ bừng: "Ta, ta còn có công vụ phải làm, nàng mau về ngủ đi."
Ta nói với vẻ mặt khổ sở: "Ta sợ..."
Lâm Diễm nhìn ta, hết cách với ta: "Vậy được rồi, nàng ngồi đây, đợi mưa tạnh rồi hãy về phòng ngủ."
Ta nhìn chằm chằm vào những cuốn sách: "Huynh đang sao chép cái gì vậy? Ta chép giúp huynh một ít nhé?"
Lâm Diễm tò mò: "Nàng biết chữ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đương nhiên, từ nhỏ ta đã đọc nhiều sách vở..."
Ta ngừng lại, đổi giọng: "Những thứ sao chép này là gì vậy?"
"Đây này, gần đây mùa mưa, một số sổ sách cũ chữ viết bị mờ, đại nhân bảo ta sao chép lại, để tránh sau này tra cứu không được."
"Để ta chép giúp chàng, nhiều như vậy, chàng phải chép đến bao giờ."
Ta vừa nói vừa cầm lấy cuốn sổ mà Lâm Diễm đang chép dở, tiếp tục chép xuống: "Như vậy phải không?"
Khóe miệng Lâm Diễm nở nụ cười: "Không ngờ, Tuệ Tuệ không chỉ biết viết, mà chữ còn viết rất đẹp nữa."
"Đó là điều đương nhiên!" Ta đắc ý nói.
Ta chép được hơn một nửa thì buông bút xuống, không còn tâm trạng chép nữa.
Lâm Diễm buông bút: "Buồn ngủ rồi sao, buồn ngủ thì về ngủ đi!"
Ta chống cằm, nhìn chằm chằm Lâm Diễm: "Lâm Diễm, chàng có phải muốn nổi bật, quang tông diệu tổ không?"
"Sao lại vòng về chuyện này nữa rồi?"
"Bây giờ có một cơ hội, không biết chàng có dám làm hay không."
Lâm Diễm nhìn ta, chàng nghiêm túc nói: "Tuệ Tuệ, nghèo thì lo tu thân, giàu thì lo giúp đời, đó là chí hướng của nam nhi. Nhưng mà, làm quan to hiển quý không thể cưỡng cầu, nàng đừng có những ý nghĩ xấu xa đó."
Ta đưa cuốn sổ đang chép cho Lâm Diễm: "Quả Phượng Dương sản xuất ở An huyện, Phượng Dương số lượng ít, rất quý giá, đôi khi nhà giàu cả năm cũng không được ăn mấy quả. Ở đây, Hoàng thượng ban thưởng cho nhà Bình Tây Hầu, chỉ có hai đĩa, trị giá năm mươi lượng."
Lâm Diễm nhìn qua: "Chuyện này có vấn đề gì đâu, Bình Tây Hầu về kinh báo cáo công việc, đúng dịp trùng với tiết Trùng Dương, Hoàng thượng ban thưởng một ít đồ quý giá cho Hầu gia, cũng là lẽ thường tình."
"Nhưng mà, quả Phượng Dương còn có một tên khác, gọi là quả Hạ, mùa hè ngọt mùa thu chát, quả Phượng Dương sau tháng tám, vị đắng chát khó nuốt, lẽ ra không thể vào được cung."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lâm Diễm nhìn ta với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, ta tiếp tục nói: "Ở đây, để nghênh đón Bình Tây Hầu, trong cung thiết yến ba ngày, chỉ riêng phần nhã nhạc đã chi ba trăm lượng, đây là mua đàn cổ ngàn năm mới, hay là mời kỹ nữ nổi tiếng nhất? Theo ta được biết, trong cung..."
Ta nuốt lời lại: "Phụ thân ta trước đây có một số người quen cũ trong cung, nghe ông ấy nói, trong cung có Lê Viên, trên yến tiệc, hầu như sẽ không mời kỹ nữ vào cung, để tránh xảy ra chuyện."
"Còn khoản này nữa, lễ tế trời, y phục bằng tơ tằm của Hoàng hậu nương nương, chẳng qua chỉ là đồ cũ năm ngoái sửa lại, vậy mà lại dùng hết hai trăm lượng, xem ra, số bạc này đã rơi vào tay Lễ bộ, muốn viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu."
Lâm Diễm sững người, dường như ta vừa nói một câu chuyện cười lớn đến mức khó tin, "Mười năm đèn sách, kim bảng đề danh, quang tông diệu tổ, đây chẳng phải là hình mẫu mà nam nhi nên có sao? Sao lại không quan trọng."
"Bây giờ trên công đường có thể là người tài làm quan, cũng có thể là kẻ bất tài làm quan, quan quan tương hộ, chưa chắc đã thấy, kim bảng đề danh, nhất định là quang tông diệu tổ."
Trong mắt Lâm Diễm nhuốm chút vui vẻ, "Ồ, Tuệ Tuệ có thể nói ra những lời này, chắc hẳn là có thành kiến với mệnh quan triều đình."
Ta thu lại vẻ mặt, "Lâm Diễm, nếu vua không sáng suốt, quan lại bất chính, trên điện vàng chỉ còn lại tranh quyền đoạt lợi, trên công đường cũng chỉ còn lại mùi tiền tanh tưởi, loại quang tông diệu tổ này, chàng còn muốn theo đuổi sao?"
Lâm Diễm nhìn chằm chằm vào ta, "Tuệ Tuệ, lời không thể nói lung tung, dưới chân thiên tử, hơi bất cẩn một chút, đều có thể mất mạng. Chỉ riêng những lời này của nàng, có thể đã bị gán tội khinh nhờn hoàng uy rồi."
Ta cười khẩy. Quả nhiên, những kẻ đọc sách cả đời chỉ nghĩ đến công danh đều như thế, một mực kính sợ uy quyền. Phụ Hoàng ta, vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, sinh ra trong hoàng tộc, trời sinh đã mang theo uy nghiêm.
Lâm Diễm có chút bực bội: "Tuệ Tuệ đừng cười, ta đang nói chuyện nghiêm túc với nàng đấy!"
Ta phụ họa: "Vâng, ta biết rồi. Ta chỉ muốn nhắc huynh rằng, có thể công danh mà huynh muốn theo đuổi, chưa chắc đã sáng lạn như huynh nghĩ đâu!"
Lâm Diễm gõ nhẹ lên trán ta: "Bây giờ là thời thịnh trị, thái bình thịnh thế, công danh chẳng qua là có thêm cơ hội làm việc cho bá tánh thiên hạ. Nàng còn tưởng là thời loạn lạc tạo anh hùng, nhất định phải vang danh thiên hạ mới là vinh quang gia tộc sao? Hiện tại làm việc gì cũng đều có pháp luật làm căn cứ, nếu không ngồi ở vị trí cao, làm sao có thể mưu cầu phúc lợi cho dân chúng dây?"
Lâm Diễm nói xong, lại gõ lên trán ta: "Thôi, không nói với nàng nữa, nói nhiều cũng như đàn gảy tai trâu!"
Ta phản bác: "Lâm chủ bộ hình như nói ngược rồi. Đàn gảy tai trâu, không phải trâu ngốc, mà là người ngốc. Biết rõ trâu không hiểu, còn mong nó hiểu được một hai phần!"
Lâm Diễm bật cười: "Hình như đúng là vậy!"
Một tiếng sấm lớn làm ta giật mình, theo bản năng lảo đảo về phía trước. Lâm Diễm đỡ ta một cái, vừa vặn ôm ta vào lòng.
Một lúc lâu sau, Lâm Diễm mới buông ta ra, mặt anh đỏ bừng: "Ta, ta còn có công vụ phải làm, nàng mau về ngủ đi."
Ta nói với vẻ mặt khổ sở: "Ta sợ..."
Lâm Diễm nhìn ta, hết cách với ta: "Vậy được rồi, nàng ngồi đây, đợi mưa tạnh rồi hãy về phòng ngủ."
Ta nhìn chằm chằm vào những cuốn sách: "Huynh đang sao chép cái gì vậy? Ta chép giúp huynh một ít nhé?"
Lâm Diễm tò mò: "Nàng biết chữ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đương nhiên, từ nhỏ ta đã đọc nhiều sách vở..."
Ta ngừng lại, đổi giọng: "Những thứ sao chép này là gì vậy?"
"Đây này, gần đây mùa mưa, một số sổ sách cũ chữ viết bị mờ, đại nhân bảo ta sao chép lại, để tránh sau này tra cứu không được."
"Để ta chép giúp chàng, nhiều như vậy, chàng phải chép đến bao giờ."
Ta vừa nói vừa cầm lấy cuốn sổ mà Lâm Diễm đang chép dở, tiếp tục chép xuống: "Như vậy phải không?"
Khóe miệng Lâm Diễm nở nụ cười: "Không ngờ, Tuệ Tuệ không chỉ biết viết, mà chữ còn viết rất đẹp nữa."
"Đó là điều đương nhiên!" Ta đắc ý nói.
Ta chép được hơn một nửa thì buông bút xuống, không còn tâm trạng chép nữa.
Lâm Diễm buông bút: "Buồn ngủ rồi sao, buồn ngủ thì về ngủ đi!"
Ta chống cằm, nhìn chằm chằm Lâm Diễm: "Lâm Diễm, chàng có phải muốn nổi bật, quang tông diệu tổ không?"
"Sao lại vòng về chuyện này nữa rồi?"
"Bây giờ có một cơ hội, không biết chàng có dám làm hay không."
Lâm Diễm nhìn ta, chàng nghiêm túc nói: "Tuệ Tuệ, nghèo thì lo tu thân, giàu thì lo giúp đời, đó là chí hướng của nam nhi. Nhưng mà, làm quan to hiển quý không thể cưỡng cầu, nàng đừng có những ý nghĩ xấu xa đó."
Ta đưa cuốn sổ đang chép cho Lâm Diễm: "Quả Phượng Dương sản xuất ở An huyện, Phượng Dương số lượng ít, rất quý giá, đôi khi nhà giàu cả năm cũng không được ăn mấy quả. Ở đây, Hoàng thượng ban thưởng cho nhà Bình Tây Hầu, chỉ có hai đĩa, trị giá năm mươi lượng."
Lâm Diễm nhìn qua: "Chuyện này có vấn đề gì đâu, Bình Tây Hầu về kinh báo cáo công việc, đúng dịp trùng với tiết Trùng Dương, Hoàng thượng ban thưởng một ít đồ quý giá cho Hầu gia, cũng là lẽ thường tình."
"Nhưng mà, quả Phượng Dương còn có một tên khác, gọi là quả Hạ, mùa hè ngọt mùa thu chát, quả Phượng Dương sau tháng tám, vị đắng chát khó nuốt, lẽ ra không thể vào được cung."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lâm Diễm nhìn ta với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, ta tiếp tục nói: "Ở đây, để nghênh đón Bình Tây Hầu, trong cung thiết yến ba ngày, chỉ riêng phần nhã nhạc đã chi ba trăm lượng, đây là mua đàn cổ ngàn năm mới, hay là mời kỹ nữ nổi tiếng nhất? Theo ta được biết, trong cung..."
Ta nuốt lời lại: "Phụ thân ta trước đây có một số người quen cũ trong cung, nghe ông ấy nói, trong cung có Lê Viên, trên yến tiệc, hầu như sẽ không mời kỹ nữ vào cung, để tránh xảy ra chuyện."
"Còn khoản này nữa, lễ tế trời, y phục bằng tơ tằm của Hoàng hậu nương nương, chẳng qua chỉ là đồ cũ năm ngoái sửa lại, vậy mà lại dùng hết hai trăm lượng, xem ra, số bạc này đã rơi vào tay Lễ bộ, muốn viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro