Tiểu Công Chúa Của Lâm Chủ Bộ Ngốc Nghếch
Chương 8
Sơ Tuyết
2025-03-15 14:15:52
Lâm Diễm cầm cuốn sổ tính toán kỹ lưỡng, chàng vẫn còn hơi mơ hồ: "Tuệ Tuệ, nàng nói như vậy, ta thấy hình như đúng là có chuyện gì đó, nhưng sao ta lại không nhìn ra chút nào nhỉ?"
Lâm Diễm chỉ là người ngoài cuộc, chắc chắn không hiểu những thứ này, hơn nữa, những thứ này, nếu thời gian lâu rồi, tra lại cũng không còn dấu vết, rất dễ bị qua mặt.
Ta giật lấy cuốn sổ từ tay Lâm Diễm: "Tóm lại, sổ sách ở đây, mười khoản thì có năm khoản là khoản mờ ám, xem chàng có dám điều tra hay không."
Lâm Diễm cười: "Ta, ta điều tra thế nào?"
Lâm Diễm đi đi lại lại: "Không được, bây giờ ta phải đem đến cho phụ thân xem, ta sẽ bàn bạc với người, đây là chuyện lớn, không thể chậm trễ."
Ta ngăn Lâm Diễm lại: "Chàng ngốc à, Lâm bá phụ chỉ là Thiếu thường khanh, chức quan nhỏ, trước tiên không nói đến người phạm tội có phải là đại nhân của Lễ bộ hay không, cho dù đúng là vậy, Lâm bá phụ đụng vào cũng không có kết quả tốt. Hơn nữa, dám giở trò gian trá ở kinh thành, ta đoán, người đứng sau, lai lịch không nhỏ đâu."
"Vậy phải làm sao?"
"Theo tình hình ở kinh thành hiện nay, Anh quốc công và Vệ tướng quân, một tay che trời. Anh quốc công ở kinh thành nhiều năm, gốc rễ đan xen phức tạp, chuyện này có liên quan đến ông ta hay không, vẫn chưa biết được. Còn Vệ tướng quân xưa nay luôn thiết diện vô tư, lại ít khi ở kinh thành, ta thấy, chuyện này giao cho ông ấy xử lý, hẳn là thích hợp nhất."
Ta nói xong, mới phát hiện Lâm Diễm đang nhìn chằm chằm vào ta, ta lúng túng, cười gượng: "Ta, ta nói bậy thôi, chàng nghe cho vui vậy thôi."
Đôi mắt trong sáng của Lâm Diễm như chứa đầy hổ phách lấp lánh, sáng rực rỡ: "Tuệ Tuệ, ta thấy, ta hình như đã xem thường nàng rồi."
Ta mím môi: "Ta, ta về ngủ đây."
"Chờ một chút!"
Lâm Diễm gọi ta lại, chàng từ từ tiến lại gần ta, tim ta đập thình thịch, nhìn chằm chằm vào chàng, ánh mắt chàng dừng lại trên môi ta, sau đó ngón tay lướt qua cánh môi ta, nhẹ nhàng lau: "Trên mặt dính mực."
Mặt ta đỏ bừng, quay đầu bỏ chạy.
Ta trằn trọc cả đêm không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, chính là khuôn mặt dịu dàng của Lâm Diễm, cùng với ánh mắt sáng rực của chàng.
Ta trùm chăn kín đầu, xấu hổ c.h.ế.t mất, vừa rồi ta còn tưởng, Lâm Diễm muốn hôn ta.
Tuệ Tuệ à Tuệ Tuệ, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không!
6.
Không đến nửa tháng, kinh thành xảy ra một chuyện lớn, Anh vương tham ô, cùng với Lưu đại nhân của Lễ bộ và Chu đại nhân của Nội các, bị Vệ tướng quân bắt gọn một mẻ.
Anh vương này là Tam hoàng huynh của phụ hoàng, năm đó Thái tử mất, Anh vương có hy vọng lên ngôi Hoàng đế, nhưng phụ hoàng cưới nữ nhi của Anh quốc công, liền thuận thế đè Anh vương xuống. Hoá ra Anh vương vốn luôn cung kính với phụ hoàng, lại có ý đồ mưu phản.
Chuyện này liên lụy rộng hơn ta tưởng, nếu luận công ban thưởng, không thể thiếu công lao của Lâm Diễm. Ta nghĩ, ta nên rời đi thôi, ta mà không rời đi nữa, nhất định sẽ liên lụy đến Lâm Diễm.
Lâm Diễm từ bên ngoài trở về, dường như có chuyện vui, trên mặt mang theo nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bưng một đĩa bánh Như Ý đến cho Lâm Diễm: "Chàng về rồi, ta thấy chàng rất thích ăn bánh Như Ý, đây là ta tự tay làm, chàng thử xem."
Lâm Diễm lộ rõ vẻ mặt kinh hỉ: "Nàng biết làm bánh Như Ý sao?"
"Ta nhờ Xuân Nhi dạy làm, ta nghĩ, sắp phải rời đi rồi nên làm cho chàng một việc xem như báo đáp."
Lâm Diễm ngậm bánh Như Ý trong miệng chưa nuốt xuống, chàng ngây người nhìn ta, một lúc lâu sau mới nhớ ra, nuốt một miếng xuống, lại bị nghẹn.
Chàng định uống trà, ta vội vàng ngăn lại: "Nóng..."
Ta và Lâm Diễm xô đẩy nhau, nước trà đổ lên tay ta, ta giấu tay ra sau lưng.
Lâm Diễm kéo tay ta lại xem, lòng bàn tay đỏ ửng rõ ràng: "Tay nàng làm sao vậy?"
"Ta vụng về, lúc làm bánh Như Ý, bị bỏng mấy lần..." Ta không nói tiếp nữa, bởi vì, Lâm Diễm đang dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay ta, mắt ta đỏ hoe.
Ta mấy lần muốn nói cho chàng biết, ta là Thập Công chúa, ta là Kính An Công chúa, Lâm Diễm, nếu chàng biết ta là Công chúa, còn đối xử chân thành với ta như vậy không?
Lâm Diễm ngẩng đầu lên, nhưng không buông tay ta ra, giọng chàng khàn khàn, ánh mắt lưu luyến: "Tuệ Tuệ, sao nàng lại muốn rời đi thế?"
"Gặp nhau lâu rồi, ắt phải chia ly, đó mới là lẽ thường tình của cuộc sống."
"Vậy chúng ta có thể, không chia ly không?"
"Hả?" Ta mở to mắt nhìn Lâm Diễm.
Lâm Diễm đỏ mặt, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Tuệ Tuệ, ta thích nàng, ta muốn cưới nàng, đời này ta không có chí hướng xa vời, chỉ khi gặp được nàng, ta lại muốn cùng nàng sống đến bạc đầu, có được không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Lâm Diễm, chàng nghĩ kỹ rồi chứ, nhưng mà..."
Lâm Diễm cắt ngang lời ta: "Tuệ Tuệ, ta thích là con người của nàng, không phải thân phận của nàng, dù nàng là kim chi ngọc diệp, hay là con nhà thương buôn bình dân, tấm lòng ta muốn ở bên nàng, sẽ không thay đổi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!"
Lâm Diễm vừa nói, vừa lấy từ trong n.g.ự.c ra một cây trâm ngọc đưa cho ta xem: "Lấy trâm làm ước hẹn, ta, Lâm Diễm tuyệt đối không phụ nàng."
Ta do dự một chút: "Lâm Diễm, ta có chuyện muốn nói với chàng."
Lâm Diễm có chút căng thẳng: "Chẳng lẽ, Tuệ Tuệ không thích ta?"
"Không phải..."
"Vậy là Tuệ Tuệ thích ta rồi."
Lâm Diễm chỉ là người ngoài cuộc, chắc chắn không hiểu những thứ này, hơn nữa, những thứ này, nếu thời gian lâu rồi, tra lại cũng không còn dấu vết, rất dễ bị qua mặt.
Ta giật lấy cuốn sổ từ tay Lâm Diễm: "Tóm lại, sổ sách ở đây, mười khoản thì có năm khoản là khoản mờ ám, xem chàng có dám điều tra hay không."
Lâm Diễm cười: "Ta, ta điều tra thế nào?"
Lâm Diễm đi đi lại lại: "Không được, bây giờ ta phải đem đến cho phụ thân xem, ta sẽ bàn bạc với người, đây là chuyện lớn, không thể chậm trễ."
Ta ngăn Lâm Diễm lại: "Chàng ngốc à, Lâm bá phụ chỉ là Thiếu thường khanh, chức quan nhỏ, trước tiên không nói đến người phạm tội có phải là đại nhân của Lễ bộ hay không, cho dù đúng là vậy, Lâm bá phụ đụng vào cũng không có kết quả tốt. Hơn nữa, dám giở trò gian trá ở kinh thành, ta đoán, người đứng sau, lai lịch không nhỏ đâu."
"Vậy phải làm sao?"
"Theo tình hình ở kinh thành hiện nay, Anh quốc công và Vệ tướng quân, một tay che trời. Anh quốc công ở kinh thành nhiều năm, gốc rễ đan xen phức tạp, chuyện này có liên quan đến ông ta hay không, vẫn chưa biết được. Còn Vệ tướng quân xưa nay luôn thiết diện vô tư, lại ít khi ở kinh thành, ta thấy, chuyện này giao cho ông ấy xử lý, hẳn là thích hợp nhất."
Ta nói xong, mới phát hiện Lâm Diễm đang nhìn chằm chằm vào ta, ta lúng túng, cười gượng: "Ta, ta nói bậy thôi, chàng nghe cho vui vậy thôi."
Đôi mắt trong sáng của Lâm Diễm như chứa đầy hổ phách lấp lánh, sáng rực rỡ: "Tuệ Tuệ, ta thấy, ta hình như đã xem thường nàng rồi."
Ta mím môi: "Ta, ta về ngủ đây."
"Chờ một chút!"
Lâm Diễm gọi ta lại, chàng từ từ tiến lại gần ta, tim ta đập thình thịch, nhìn chằm chằm vào chàng, ánh mắt chàng dừng lại trên môi ta, sau đó ngón tay lướt qua cánh môi ta, nhẹ nhàng lau: "Trên mặt dính mực."
Mặt ta đỏ bừng, quay đầu bỏ chạy.
Ta trằn trọc cả đêm không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, chính là khuôn mặt dịu dàng của Lâm Diễm, cùng với ánh mắt sáng rực của chàng.
Ta trùm chăn kín đầu, xấu hổ c.h.ế.t mất, vừa rồi ta còn tưởng, Lâm Diễm muốn hôn ta.
Tuệ Tuệ à Tuệ Tuệ, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không!
6.
Không đến nửa tháng, kinh thành xảy ra một chuyện lớn, Anh vương tham ô, cùng với Lưu đại nhân của Lễ bộ và Chu đại nhân của Nội các, bị Vệ tướng quân bắt gọn một mẻ.
Anh vương này là Tam hoàng huynh của phụ hoàng, năm đó Thái tử mất, Anh vương có hy vọng lên ngôi Hoàng đế, nhưng phụ hoàng cưới nữ nhi của Anh quốc công, liền thuận thế đè Anh vương xuống. Hoá ra Anh vương vốn luôn cung kính với phụ hoàng, lại có ý đồ mưu phản.
Chuyện này liên lụy rộng hơn ta tưởng, nếu luận công ban thưởng, không thể thiếu công lao của Lâm Diễm. Ta nghĩ, ta nên rời đi thôi, ta mà không rời đi nữa, nhất định sẽ liên lụy đến Lâm Diễm.
Lâm Diễm từ bên ngoài trở về, dường như có chuyện vui, trên mặt mang theo nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bưng một đĩa bánh Như Ý đến cho Lâm Diễm: "Chàng về rồi, ta thấy chàng rất thích ăn bánh Như Ý, đây là ta tự tay làm, chàng thử xem."
Lâm Diễm lộ rõ vẻ mặt kinh hỉ: "Nàng biết làm bánh Như Ý sao?"
"Ta nhờ Xuân Nhi dạy làm, ta nghĩ, sắp phải rời đi rồi nên làm cho chàng một việc xem như báo đáp."
Lâm Diễm ngậm bánh Như Ý trong miệng chưa nuốt xuống, chàng ngây người nhìn ta, một lúc lâu sau mới nhớ ra, nuốt một miếng xuống, lại bị nghẹn.
Chàng định uống trà, ta vội vàng ngăn lại: "Nóng..."
Ta và Lâm Diễm xô đẩy nhau, nước trà đổ lên tay ta, ta giấu tay ra sau lưng.
Lâm Diễm kéo tay ta lại xem, lòng bàn tay đỏ ửng rõ ràng: "Tay nàng làm sao vậy?"
"Ta vụng về, lúc làm bánh Như Ý, bị bỏng mấy lần..." Ta không nói tiếp nữa, bởi vì, Lâm Diễm đang dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay ta, mắt ta đỏ hoe.
Ta mấy lần muốn nói cho chàng biết, ta là Thập Công chúa, ta là Kính An Công chúa, Lâm Diễm, nếu chàng biết ta là Công chúa, còn đối xử chân thành với ta như vậy không?
Lâm Diễm ngẩng đầu lên, nhưng không buông tay ta ra, giọng chàng khàn khàn, ánh mắt lưu luyến: "Tuệ Tuệ, sao nàng lại muốn rời đi thế?"
"Gặp nhau lâu rồi, ắt phải chia ly, đó mới là lẽ thường tình của cuộc sống."
"Vậy chúng ta có thể, không chia ly không?"
"Hả?" Ta mở to mắt nhìn Lâm Diễm.
Lâm Diễm đỏ mặt, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Tuệ Tuệ, ta thích nàng, ta muốn cưới nàng, đời này ta không có chí hướng xa vời, chỉ khi gặp được nàng, ta lại muốn cùng nàng sống đến bạc đầu, có được không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Lâm Diễm, chàng nghĩ kỹ rồi chứ, nhưng mà..."
Lâm Diễm cắt ngang lời ta: "Tuệ Tuệ, ta thích là con người của nàng, không phải thân phận của nàng, dù nàng là kim chi ngọc diệp, hay là con nhà thương buôn bình dân, tấm lòng ta muốn ở bên nàng, sẽ không thay đổi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!"
Lâm Diễm vừa nói, vừa lấy từ trong n.g.ự.c ra một cây trâm ngọc đưa cho ta xem: "Lấy trâm làm ước hẹn, ta, Lâm Diễm tuyệt đối không phụ nàng."
Ta do dự một chút: "Lâm Diễm, ta có chuyện muốn nói với chàng."
Lâm Diễm có chút căng thẳng: "Chẳng lẽ, Tuệ Tuệ không thích ta?"
"Không phải..."
"Vậy là Tuệ Tuệ thích ta rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro