Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Chương 6

Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả

2025-03-22 14:30:25

Cậu đứng dậy. Dưới lôi đài, những đấu sĩ gầy gò, xanh xao bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Trong đôi mắt họ—dù đầy m.á.u me, dù khuôn mặt vấy bẩn—vẫn ánh lên một tia sáng kiên cường.

"Đội Nghịch Sát số Năm, đội trưởng Bạch Lâm, đã sẵn sàng." Giọng nói của thiếu niên trầm thấp nhưng sắc bén. "Nhiệm vụ đội Năm: quét sạch đấu trường, kiểm soát khu hẻm tối. Bắt đầu hành động."

Ầm!

Hệ thống phòng hộ của lôi đài nổ tung. Đàn dã thú gầm rú lao về phía khán đài, kéo theo những tiếng thét kinh hoàng.

Thiếu niên vẫn bước đi thong thả, tiến đến giữa sàn đấu, nâng người đầy thương tích kia dậy, khẽ nói với những đấu sĩ còn lại:

"Mọi người vất vả rồi."

Xanh Xao

Ánh mắt cậu lóe lên một tia sáng đỏ.

Những con dã thú điên cuồng đột nhiên như bị tách ra khỏi thực tại, chúng hoàn toàn phớt lờ nhóm đấu sĩ, quay ngoắt sang tấn công khán giả.

Những đấu sĩ ấy, giống như những kẻ ngược dòng giữa cơn bão.

"Đi thôi. Bạch Kiều đã ra lệnh, tầng này có rất nhiều người thuộc Đội Dị Năng số Ba… Khống chế bọn chúng cũng là nhiệm vụ của chúng ta."

---

Kim Thành – Sơn Dương Các

Hương thơm dìu dịu len lỏi trong không khí, tiếng cười uyển chuyển vang lên không dứt.

"Đại nhân, ngài đúng là khách quen của chỗ này rồi." Một người phụ nữ với đôi mắt quyến rũ khẽ cười. "Sơn Dương Các chúng tôi vừa có một lô 'cừu non' mới đến. Tất nhiên, nếu ngài thích kiểu như tôi hơn…"

Bíp—bíp—

Âm thanh cảnh báo vang lên từ chiếc vòng tay của cô.

Nụ cười của cô càng thêm mê hoặc: "Đại nhân, xin chờ một lát."

Người đàn ông đối diện bỗng chốc trở nên cứng đờ, đồng tử trống rỗng như một con rối vô hồn.

"Đội Nghịch Sát số Mười Hai, đội trưởng Tần Thanh, đã sẵn sàng."

Chiếc áo choàng trên người cô rơi xuống, bộ lễ phục diêm dúa cũng được cởi ra, chỉ để lộ một bộ đồ dạ hành màu đen. Cô kéo khẩu trang lên, che đi khuôn mặt quá mức xinh ẹp, chỉ còn đôi mắt lạnh lẽo lộ ra.

Cô vỗ tay một cái.

Từ hai bên phòng, hàng chục bóng người lặng lẽ bước ra.

Họ đều là phụ nữ, khoác trên mình bộ đồ đen giống nhau, hành động nhanh gọn, dứt khoát. Dù im lặng không nói gì, nhưng khí thế tỏa ra lại vô cùng áp đảo, như một đội quân thực thụ.

"Nhiệm vụ của đội Mười Hai: hoàn thành danh sách ám sát, quét sạch khu phố đỏ, phối hợp với đội Mười Ba kiểm soát trung tâm chỉ huy Kim Thành." Giọng nói của cô lạnh như băng. "Bắt đầu hành động."

---

Tinh Thành – Hội Nghị Bàn Tròn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bành Sưởng thoải mái tựa vào ghế, trên môi nở một nụ cười khinh miệt, mắt nhìn xuống gã đàn ông đang quỳ rạp dưới đất, không ngừng ho ra máu.

"Họ Lục." hắn nói chậm rãi. "Cảm ơn nhé."

Cả phòng im lặng.

Không lâu trước đây, chính người đàn ông này đã đánh bại căn cứ hạng tư, hạng ba, hạng hai, rồi đến cả hạng nhất.

Bốn trận thắng nghiền nát tuyệt đối, nhưng không ai nhìn ra được hắn đã dùng loại dị năng nào.

Dù vậy, tất cả đều hiểu—hắn đã phải trả giá.

"Hóa ra Bành tiên sinh cũng giấu được một con át chủ bài ghê gớm như vậy." Ngô Nhuỵ của Hưng Thành bật cười, phá vỡ bầu không khí căng thẳng. "Mở rộng tầm mắt thật đấy."

Không khí cứng ngắc ngay lập tức dịu đi.

Mọi người liên tục phụ họa:

"Thực lực của Bành đại nhân đúng là có tiến bộ."

"Căn cứ Kim Thành dưới sự dẫn dắt của ngài ngày càng mạnh."

"Có lẽ bảng xếp hạng sắp tới cũng nên được xáo trộn một chút rồi."

Thứ hạng giữa các căn cứ không chỉ dựa vào thực lực của thủ lĩnh mà còn liên quan đến khế ước dị năng.

Kẻ đứng đầu bảng có quyền đưa ra yêu cầu tiến cống đối với mười một căn cứ còn lại. Nếu hơn một nửa số người đồng ý, yêu cầu đó sẽ được ghi vào Khế Ước Dị Năng và bắt buộc thi hành.

Trước đây, kẻ đứng đầu bảng đã yêu cầu tiến cống lương thực.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao 

Còn Bành Sưởng thì…

"Thực ra tôi không có yêu cầu gì nhiều." Hắn thản nhiên nói, môi vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt. "Chỉ là căn cứ Kim Thành đang thiếu nhân lực, hy vọng mỗi năm các vị có thể tiến cử một nhóm nhân tài cho tôi."

Vừa nghe yêu cầu này, bầu không khí lập tức căng thẳng.

Ai cũng hiểu "nhân tài" mà hắn nhắc đến là gì—dị năng giả.

Nhưng những người này là lực lượng cốt lõi của từng căn cứ, sao có thể dễ dàng dâng lên cho Bành Sưởng?

“Mọi người không cần căng thẳng, tôi cũng không phải loại tham lam vô độ.” Bành Sưởng phất tay, giọng điệu nhàn nhã. “Chỉ cần mỗi năm ba trăm dị năng giả cấp hai là đủ, cũng chỉ để bồi dưỡng lực lượng mà thôi.”

Nghe vậy, mọi người thoáng trầm ngâm rồi dần bình tĩnh lại.

Dị năng giả tuy quý giá, nhưng chỉ những người đạt cấp bốn trở lên mới được xem là trụ cột căn cứ, cấp năm là lực lượng tinh nhuệ, còn cấp sáu thì mỗi căn cứ lớn đều chỉ có không quá mười người, thuộc hàng ngũ đứng đầu.

Còn dị năng giả cấp hai, thật sự không quá quan trọng.

Huống hồ, đây cũng là một cơ hội để cài cắm người của họ vào Kim Thành. Một nước cờ như vậy, không phải lúc nào cũng có thể thực hiện...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Số ký tự: 0