Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Chương 7

Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả

2025-03-22 14:30:25

Ngô Nhuỵ trầm ngâm một lát, cuối cùng là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ:

“Bành tiên sinh có lòng yêu mến nhân tài, tôi thấy đề nghị này cũng không tệ.”

Có cô ta dẫn đầu, những căn cứ khác cũng lần lượt tán thành.

Chỉ có—Trần Kỳ là ngoại lệ.

Hắn vẫn giữ vẻ trầm mặc như cũ, ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc, khẽ mấp máy môi rồi nhìn thẳng vào Bành Sưởng.

Tôi biết hắn đang nghĩ gì.

Năm đó, ba tôi—cũng là sư phụ Trần Kỳ đã bị một kẻ khoác da người như Bành Sưởng hút cạn sinh khí, biến thành một cái xác khô ngay trước mắt chúng tôi.

Không ai hiểu rõ hơn chúng tôi, những dị năng giả mà Bành Sưởng muốn, rốt cuộc là để làm gì.

Trần Kỳ giữ im lặng hồi lâu. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, ngay cả nụ cười của Bành Sưởng cũng thoáng cứng lại.

Cuối cùng, Trần Kỳ lên tiếng:

“Tôi từ chối.”

Cả hội trường im phăng phắc.

“Vậy nghĩa là...” Bành Sưởng nhếch môi. “Trần đội trưởng muốn khiêu chiến tôi?”

Xanh Xao

Ánh mắt hắn sắc bén quét qua một lượt. “Nếu tôi nhớ không nhầm, quy tắc là như vậy, đúng không?”

Sắc mặt những người thuộc Trung Ương Căn Cứ lập tức tái mét, môi run lên vì tức giận, nhưng vai lại cứng đờ, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng.

Nhưng Trần Kỳ chẳng hề có phản ứng gì. Hắn lặng lẽ liếc tôi một cái. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau rồi thoáng lướt đi, dường như chẳng hề quen biết.

Bành Sưởng nhìn quanh một lượt, cười nhạt:

“Nếu chỉ có Trần đội trưởng không đồng ý, vậy chi bằng chờ xếp hạng cuối cùng định ra, rồi hãy tiến hành phán quyết?”

Phán quyết.

Hắn muốn nhục nhã Trần Kỳ ngay trước mặt mọi người, tất nhiên là phải đợi đến sau khi xếp hạng được xác định.

Đệ nhất căn cứ có quyền phán quyết mười hai căn cứ còn lại—chuyện này với hắn chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi cụp mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ gõ lên đầu gối theo nhịp.

Căn cứ xếp hạng có một yếu tố quan trọng—đó là “Tín Ngưỡng Chi Bia”, một đạo cụ đặc biệt.

Nó có thể chuyển hóa thực lực, lòng trung thành, khả năng kiểm soát… của từng căn cứ thành những con số cụ thể, sau đó gắn trực tiếp vào người đứng đầu—tức "người được tín nhiệm" của căn cứ.

Sở dĩ Bành Sưởng tự tin như vậy, là vì hắn cho rằng Kim Thành đã mạnh lên rất nhiều trong những năm qua. Nhưng hắn không biết nguyên nhân thực sự, chỉ có thể quy công về bản thân.

Một, hai, ba, bốn, năm...

Những tia sáng mờ ảo lần lượt phát ra từ vòng tay của tôi.

Mười ba, mười bốn, mười lăm...

Đầu ngón tay tôi khựng lại.

Mười sáu đội nghịch sát, nhiệm vụ hoàn thành toàn bộ.

Cùng lúc đó, điểm tín ngưỡng của Kim Thành đột ngột bùng nổ, vượt xa tất cả căn cứ khác trong chớp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những luồng năng lượng sáng chói lao về phía tôi với tốc độ không ai kịp ngăn cản, rồi trực tiếp lướt qua Bành Sưởng—

Hội tụ ngay trên đỉnh đầu tôi.

Điều này có nghĩa là—tất cả niềm tin, sự kính trọng, thậm chí cả quyền kiểm soát Kim Thành—đều thuộc về tôi.

Ánh sáng quá rực rỡ khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của Bành Sưởng. Tôi chỉ lặng lẽ đứng dậy, cúi mắt nhìn hắn từ trên cao, sau đó chậm rãi cất tiếng:

“Căn cứ Kim Thành - Mộ Yểu.”

Từng từ một rơi xuống, nặng như đá tảng.

“Tôi chính thức khởi xướng Chung Cực Phán Quyết với Bành Sưởng.”

Chung Cực Phán Quyết—trò chơi đổi vị.

Lấy sinh mệnh, địa vị, quyền lực ra đặt cược. Một khi phán quyết bắt đầu, khế ước được lập—không chết, không ngừng.

“Bành đại nhân.”

Xung quanh vang lên những tiếng gào thét dữ dội. Hội nghị bàn tròn rung chuyển, lôi đài mở ra lần nữa.

Tôi khẽ cong khóe môi, đặt chân lên nền đất nhuộm đầy máu, nhìn thẳng vào đối thủ của mình.

“Mời tiếp chiến.”

--

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

“Mộ Yểu! Mộ Yểu! Mộ Yểu!”

Tiếng hô vang dội khắp hội trường.

Bị ép lên lôi đài, tôi nhìn thấy vẻ mặt Bành Sưởng từ ngơ ngác chuyển sang hoang mang, rồi từ kinh hãi biến thành giận dữ.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, gần như gào lên:

“Mộ Yểu! Cô định tạo phản sao? Lá gan cô cũng lớn quá đấy!”

Tôi vẫn bình thản, lạnh lùng nhìn hắn:

“Trong luật chơi này, có cái gọi là tạo phản sao?”

“Cô đã lên kế hoạch chuyện này bao lâu rồi?” Hắn thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những luồng ánh sáng lượn lờ trên đỉnh đầu tôi. “Tất cả những thứ đó... đều là do cô giở thủ đoạn?”

Tôi nhàn nhạt đáp:

“Hà tất phải tự lừa mình dối người, Bành đại nhân? Như anh thấy đấy—căn cứ của anh, thuộc hạ của anh, quyền lực của anh, thậm chí cả... Phụ nữ của anh—tất cả đều đã thuộc về tôi.”

“Hahaha... Tốt, rất tốt! Là tôi đã xem thường cô.” Hắn giận quá hóa cười. “Tôi sớm nên đoán ra! Con gái của Mộ Thanh Hà... làm sao có thể thực sự vô hại như vẻ ngoài chứ?!”

Tôi không biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt nâng tay lên:

“Anh không có tư cách nhắc đến tên ông ấy.”

Rồi không phí lời thêm nữa.

Ánh chớp vàng lóe lên giữa những đầu ngón tay tôi, một tia sét xé toạc bầu trời, giáng thẳng xuống đầu Bành Sưởng như một con rồng hung dữ.

Hắn nhanh nhẹn tránh né, nhưng sắc mặt đã tái mét:

“Cô có dị năng? Sao có thể?! Dị năng của cô từ đâu ra?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Số ký tự: 0