Chương 4
Thập Lạng Tương Tư
2025-03-18 11:01:05
Chỉ có Giang Huyền là kích động kéo tay tôi, trong mắt ánh lên vẻ sùng bái, còn đắc ý nhướng cằm khiêu khích Trần Ninh.
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Tôi suýt nữa đã rơi vào bẫy của anh ta rồi…
Trời ơi, đại tiểu thư, cậu thật sự đang đẩy tôi vào hố lửa à?
Anh trai cậu thả thính như thế, tôi biết làm sao để giữ vững tinh thần đây?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Lỡ mà bị anh ta lừa cả thân lẫn tim, sau đó bị vứt bỏ, tôi thảm quá rồi!
Sau khi kết thúc trò chơi, cả nhóm kéo nhau đi ăn khuya.
Giang Đạc vẫn ngồi bên cạnh tôi.
Thậm chí còn làm một chuyện hoàn toàn khiến tôi bị anh ta nắm trọn trong lòng bàn tay.
Anh ta gọi một đĩa lươn, quay sang hỏi tôi: "Muốn ăn không?"
Tôi nhìn đĩa thức ăn dài ngoằng kia, cố nén cảm giác không muốn nuốt nổi, lắc đầu: "Trông xấu quá, nuốt không trôi."
"Mềm lắm, ngon lắm." Giang Đạc vừa cười vừa thả lươn vào nồi lẩu.
"Vậy để tôi thử xem?"
Anh ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Chờ lươn chín, đại thiếu gia đích thân vớt một miếng cho tôi, thần thái vô cùng tự nhiên: "Thử đi, không thích thì đưa tôi."
Tôi sững sờ nhìn anh ta cúi đầu ăn thịt, nội tâm chấn động hồi lâu không nói nên lời.
Không chỉ mình tôi, mà tất cả những người khác cũng bị dọa cho c.h.ế.t lặng.
Giang Đạc nói không nhỏ, chắc chắn mọi người đều nghe thấy.
Bọn họ nhìn anh ta như thể gặp quỷ, nhưng không ai dám trêu chọc nữa.
Không khí đột nhiên tĩnh lặng đến mức kỳ dị.
Lúc đứng chờ xe trước cửa quán lẩu, Giang Đạc đứng cạnh tôi, vừa chơi điện thoại vừa hỏi: "Bữa khuya ngon không?"
"Ừm."
"Tôi mời đấy."
Tôi có nên gửi anh ta một bao lì xì để chia tiền không nhỉ?
"Bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho anh?"
Câu này dường như khiến thiếu gia mất mặt. Tôi vừa dứt lời, đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn.
Anh ta nheo mắt, lướt ánh nhìn từ trên xuống dưới người tôi, tràn đầy nguy hiểm: "?"
"Thế… thế… anh muốn gì?" Tôi lắp bắp.
Giang Đạc đứng thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, không trực tiếp nhìn tôi, nhưng vành tai lại đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thưởng cho tôi một câu thật lòng."
Tôi ngơ ngác "A?" một tiếng, anh ta liền nhanh chóng và tự nhiên hỏi, giọng điệu gấp gáp, dường như có chút ngại ngùng.
"Vậy nếu lúc trước người khác hỏi câu đó, cô cũng sẽ muốn hẹn hò à?"
Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, vang vọng trong lồng ngực.
May mắn là xe đến kịp lúc, Giang Huyền vội kéo tôi lên xe.
Vẻ mặt Giang Đạc đầy kiềm chế, đôi chân dài thậm chí bước lên một bước định đuổi theo chúng tôi, nhưng rồi lại gượng ép nhịn xuống.
Anh ta rút bao thuốc trong túi, cúi đầu châm lửa, trông hoang dã khó thuần.
Đẹp trai đến mức khiến người ta choáng váng.
Tôi kéo cửa sổ xe xuống, hét một câu: "Không muốn!"
Xe lăn bánh.
Dưới ánh đèn, Giang Đạc đứng yên tại chỗ, nhìn theo chúng tôi.
Dù chỉ còn lại bóng dáng cao lớn và một đốm sáng nhỏ từ điếu thuốc, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Chuyện tình của kẻ lãng tử quay đầu, dù có bao nhiêu sáo rỗng, khi thực sự xảy ra trước mắt… ai có thể khước từ đây?
Cửa sổ bật thông báo WeChat.
Giang Đạc: "Vậy với tôi, hãy suy nghĩ nhiều hơn một chút."
5
Vừa ra khỏi lớp, tôi liền nhận được tin nhắn WeChat của Giang Đạc.
Anh ta hỏi tôi có muốn đi ăn cùng không.
"Tôi vừa tan học, anh ở đâu?"
"Ngẩng đầu lên."
Nhìn thấy tin nhắn, tôi ngơ ngác ngẩng đầu, liền trông thấy đôi chân dài của anh ta lười biếng đặt trên bậu cửa sổ tầng hai, dựa người vào đó, cười với tôi.
Thật sự có bao nhiêu thu hút thì đều gom hết vào một chỗ.
Từ sau bữa ăn khuya hôm ấy, mối quan hệ giữa tôi và Giang Đạc trở nên cực kỳ mập mờ, nhưng suốt nửa tháng nay, cả hai lại chưa từng gặp mặt lần nào.
Anh ta khẽ kéo cổ áo chiếc áo thun đen, nhàn nhã bước xuống chỗ tôi.
Chỉ trong vòng năm giây, đã có một cô gái mặt đỏ ửng chạy đến bắt chuyện với anh ta.
Anh ta cúi xuống nghe cô gái nói chuyện, thần thái tự nhiên, thoải mái, thậm chí còn nhẹ nhàng mỉm cười.
Khoảnh khắc đó, tôi không thể phớt lờ vị chua khó hiểu trong lòng mình.
Nhưng rồi hai người họ bỗng nhiên đồng loạt quay sang nhìn tôi, Giang Đạc giơ tay chỉ về phía tôi một cái, cô gái lập tức đỏ mặt chạy mất.
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Tôi suýt nữa đã rơi vào bẫy của anh ta rồi…
Trời ơi, đại tiểu thư, cậu thật sự đang đẩy tôi vào hố lửa à?
Anh trai cậu thả thính như thế, tôi biết làm sao để giữ vững tinh thần đây?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Lỡ mà bị anh ta lừa cả thân lẫn tim, sau đó bị vứt bỏ, tôi thảm quá rồi!
Sau khi kết thúc trò chơi, cả nhóm kéo nhau đi ăn khuya.
Giang Đạc vẫn ngồi bên cạnh tôi.
Thậm chí còn làm một chuyện hoàn toàn khiến tôi bị anh ta nắm trọn trong lòng bàn tay.
Anh ta gọi một đĩa lươn, quay sang hỏi tôi: "Muốn ăn không?"
Tôi nhìn đĩa thức ăn dài ngoằng kia, cố nén cảm giác không muốn nuốt nổi, lắc đầu: "Trông xấu quá, nuốt không trôi."
"Mềm lắm, ngon lắm." Giang Đạc vừa cười vừa thả lươn vào nồi lẩu.
"Vậy để tôi thử xem?"
Anh ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Chờ lươn chín, đại thiếu gia đích thân vớt một miếng cho tôi, thần thái vô cùng tự nhiên: "Thử đi, không thích thì đưa tôi."
Tôi sững sờ nhìn anh ta cúi đầu ăn thịt, nội tâm chấn động hồi lâu không nói nên lời.
Không chỉ mình tôi, mà tất cả những người khác cũng bị dọa cho c.h.ế.t lặng.
Giang Đạc nói không nhỏ, chắc chắn mọi người đều nghe thấy.
Bọn họ nhìn anh ta như thể gặp quỷ, nhưng không ai dám trêu chọc nữa.
Không khí đột nhiên tĩnh lặng đến mức kỳ dị.
Lúc đứng chờ xe trước cửa quán lẩu, Giang Đạc đứng cạnh tôi, vừa chơi điện thoại vừa hỏi: "Bữa khuya ngon không?"
"Ừm."
"Tôi mời đấy."
Tôi có nên gửi anh ta một bao lì xì để chia tiền không nhỉ?
"Bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho anh?"
Câu này dường như khiến thiếu gia mất mặt. Tôi vừa dứt lời, đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn.
Anh ta nheo mắt, lướt ánh nhìn từ trên xuống dưới người tôi, tràn đầy nguy hiểm: "?"
"Thế… thế… anh muốn gì?" Tôi lắp bắp.
Giang Đạc đứng thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, không trực tiếp nhìn tôi, nhưng vành tai lại đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thưởng cho tôi một câu thật lòng."
Tôi ngơ ngác "A?" một tiếng, anh ta liền nhanh chóng và tự nhiên hỏi, giọng điệu gấp gáp, dường như có chút ngại ngùng.
"Vậy nếu lúc trước người khác hỏi câu đó, cô cũng sẽ muốn hẹn hò à?"
Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, vang vọng trong lồng ngực.
May mắn là xe đến kịp lúc, Giang Huyền vội kéo tôi lên xe.
Vẻ mặt Giang Đạc đầy kiềm chế, đôi chân dài thậm chí bước lên một bước định đuổi theo chúng tôi, nhưng rồi lại gượng ép nhịn xuống.
Anh ta rút bao thuốc trong túi, cúi đầu châm lửa, trông hoang dã khó thuần.
Đẹp trai đến mức khiến người ta choáng váng.
Tôi kéo cửa sổ xe xuống, hét một câu: "Không muốn!"
Xe lăn bánh.
Dưới ánh đèn, Giang Đạc đứng yên tại chỗ, nhìn theo chúng tôi.
Dù chỉ còn lại bóng dáng cao lớn và một đốm sáng nhỏ từ điếu thuốc, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Chuyện tình của kẻ lãng tử quay đầu, dù có bao nhiêu sáo rỗng, khi thực sự xảy ra trước mắt… ai có thể khước từ đây?
Cửa sổ bật thông báo WeChat.
Giang Đạc: "Vậy với tôi, hãy suy nghĩ nhiều hơn một chút."
5
Vừa ra khỏi lớp, tôi liền nhận được tin nhắn WeChat của Giang Đạc.
Anh ta hỏi tôi có muốn đi ăn cùng không.
"Tôi vừa tan học, anh ở đâu?"
"Ngẩng đầu lên."
Nhìn thấy tin nhắn, tôi ngơ ngác ngẩng đầu, liền trông thấy đôi chân dài của anh ta lười biếng đặt trên bậu cửa sổ tầng hai, dựa người vào đó, cười với tôi.
Thật sự có bao nhiêu thu hút thì đều gom hết vào một chỗ.
Từ sau bữa ăn khuya hôm ấy, mối quan hệ giữa tôi và Giang Đạc trở nên cực kỳ mập mờ, nhưng suốt nửa tháng nay, cả hai lại chưa từng gặp mặt lần nào.
Anh ta khẽ kéo cổ áo chiếc áo thun đen, nhàn nhã bước xuống chỗ tôi.
Chỉ trong vòng năm giây, đã có một cô gái mặt đỏ ửng chạy đến bắt chuyện với anh ta.
Anh ta cúi xuống nghe cô gái nói chuyện, thần thái tự nhiên, thoải mái, thậm chí còn nhẹ nhàng mỉm cười.
Khoảnh khắc đó, tôi không thể phớt lờ vị chua khó hiểu trong lòng mình.
Nhưng rồi hai người họ bỗng nhiên đồng loạt quay sang nhìn tôi, Giang Đạc giơ tay chỉ về phía tôi một cái, cô gái lập tức đỏ mặt chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro