Chương 3
Thập Lạng Tương Tư
2025-03-18 11:01:05
Giang Đạc cúi đầu lắng nghe cô ta nói chuyện, thậm chí còn đưa tay đỡ lấy khi cô ta "suýt ngã", cảnh tượng trông thật có chút ý vị.
Đúng là vua đào hoa, không sợ tôi – con cá mới của anh ta – nhìn thấy rồi lật thuyền à?
Giang Đạc vô tình liếc thấy chúng tôi, liền thu tay lại một cách tự nhiên, thậm chí còn giữ khoảng cách với cô ta một chút.
Giỏi diễn ghê.
Trà xanh tất nhiên nhận ra sự xa cách và ánh mắt của Giang Đạc, liền thuận thế nhìn sang chúng tôi.
Rõ ràng Giang Huyền nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống, vậy mà cô ta vẫn có thể dịu dàng mỉm cười với chúng tôi.
"Lâu rồi không gặp."
Bốn người chúng tôi đi về phía phòng chơi boardgame, con đường ngoằn ngoèo, phải đi khá lâu.
Trong suốt quãng đường, Giang Huyền liên tục nói móc trà xanh, nhưng đối phương lại như thể không hiểu gì cả, vẫn duy trì thái độ dịu dàng.
Giang Huyền bị đè bẹp hoàn toàn, tôi bóp chặt cánh tay cô ấy cũng không ngăn được cơn giận đang ngày càng dâng cao.
Cuối cùng, Giang Đạc dừng bước, cau mày nhìn em gái mình: "Trong nhà dạy em nói chuyện với người khác như vậy đấy à?"
"Giang Đạc, anh cũng chẳng hơn gì em, ai nói được ai? Anh lịch sự có giáo dục sao? Không phải chỉ vì con tiện nhân Trần Ninh kia xinh đẹp nên mới bênh vực cô ta à?"
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy hai anh em ghét nhau đến mức này.
Giang Đạc nghiến chặt răng hàm, mắt nheo lại, cố kiềm chế cơn giận. Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta, chữ "Cút" kia dường như sắp bật ra khỏi miệng rồi.
Nếu anh ta thực sự nói ra, Giang Huyền sẽ chạy mất, tôi chắc chắn phải đuổi theo cô ấy, vậy chẳng phải sẽ để trà xanh kia chiến thắng sao?
Khó trách Giang Huyền không đấu lại cô ta.
Tôi vội vàng giữ lấy tay Giang Đạc đang chỉ vào em gái mình: "Đừng giận, Tiểu Huyền cũng không cố ý đâu."
Thật kỳ diệu, vị đại thiếu gia như một quả bóng căng phồng bị xì hơi, đột nhiên bình tĩnh lại.
Anh ta cúi đầu nhìn đôi tay đang đan vào nhau của chúng tôi, rồi lại nhìn tôi, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó xoay người bước tiếp.
Trần Ninh liếc tôi một cái, rồi vội vã đuổi theo.
Chỉ còn lại Giang Huyền đứng đó như một đứa trẻ, vừa giận vừa không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi kéo cô ấy sang một bên, phân tích lợi – hại một lúc. Đại tiểu thư vốn thông minh, lập tức hiểu ra, ôm tôi khen tôi thông minh, còn thề rằng từ nay sẽ không bao giờ chủ động gây sự với Trần Ninh để tự chuốc lấy thất bại nữa.
"Tớ tuyệt đối sẽ không kéo cậu tụt lại phía sau!"
Được thôi, hy vọng là thế.
4
Vì mọi người chưa đến đủ, chúng tôi quyết định chơi Thật hay Thách trước.
Giang Đạc nhìn tôi, hỏi: "Chỉ nhìn thoáng qua, cô muốn hẹn hò với ai?"
Câu hỏi vừa dứt, bầu không khí lập tức bùng nổ, ai nấy đều ồn ào trêu chọc.
Tôi nhìn đôi mắt dài hẹp của anh ta, khẽ mỉm cười đáp: "Ai hỏi thì chính là người đó."
"Nếu là người khác hỏi thì sao?"
"Đó là câu hỏi tiếp theo rồi đấy."
Chàng trai có vẻ ngoài thư sinh ngồi bên cạnh Giang Đạc bật cười, vỗ vai anh ta: "Xem kìa, thiếu gia Giang sốt ruột quá kìa! Haha, đến lượt tôi nhất định sẽ hỏi rõ cho cậu!"
Có lẽ tôi may mắn, từ lúc đó đến khi mọi người đến đủ, tôi không bị chọn chơi Thật hay Thách thêm lần nào nữa.
Trong ván Ma Sói, tôi rút trúng vai sói và giả làm tiên tri, thành công giành được sự tin tưởng của mọi người, dẫn dắt phe sói dễ dàng chiến thắng.
Giang Đạc ngồi bên cạnh chống cằm, khóe môi cong lên, nhìn tôi đầy thú vị: "Có phải con gái xinh đều giỏi lừa người như vậy không?"
Đôi mắt anh ta đen láy, ánh lên tia trêu chọc, làm tim tôi đập nhanh hơn.
Cảm thấy tai hơi nóng lên, tôi vô thức chạm nhẹ vào nó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Còn chưa kịp trả lời, Trần Ninh bên đối diện đã phụng phịu trách móc Giang Đạc, giọng điệu nũng nịu: "Anh à, em đã nói em là tiên tri rồi mà, sao anh vẫn tin cô ấy? Lần sau em rút trúng vai này, anh đừng có bị lừa nữa nha!"
Giang Đạc lười biếng liếc nhìn cô ta, cười nhạt: "Nhỡ lần sau cô ấy thật sự là tiên tri thì sao?"
"WTF! Giang Đạc, cậu thật không phải con người!"
Câu nói của anh ta không nhỏ, người xung quanh nghe thấy liền hùa theo, cười ồ lên.
Giữa không khí rộn ràng đó, mặt tôi cũng bắt đầu nóng lên.
Đúng là vua đào hoa, không sợ tôi – con cá mới của anh ta – nhìn thấy rồi lật thuyền à?
Giang Đạc vô tình liếc thấy chúng tôi, liền thu tay lại một cách tự nhiên, thậm chí còn giữ khoảng cách với cô ta một chút.
Giỏi diễn ghê.
Trà xanh tất nhiên nhận ra sự xa cách và ánh mắt của Giang Đạc, liền thuận thế nhìn sang chúng tôi.
Rõ ràng Giang Huyền nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống, vậy mà cô ta vẫn có thể dịu dàng mỉm cười với chúng tôi.
"Lâu rồi không gặp."
Bốn người chúng tôi đi về phía phòng chơi boardgame, con đường ngoằn ngoèo, phải đi khá lâu.
Trong suốt quãng đường, Giang Huyền liên tục nói móc trà xanh, nhưng đối phương lại như thể không hiểu gì cả, vẫn duy trì thái độ dịu dàng.
Giang Huyền bị đè bẹp hoàn toàn, tôi bóp chặt cánh tay cô ấy cũng không ngăn được cơn giận đang ngày càng dâng cao.
Cuối cùng, Giang Đạc dừng bước, cau mày nhìn em gái mình: "Trong nhà dạy em nói chuyện với người khác như vậy đấy à?"
"Giang Đạc, anh cũng chẳng hơn gì em, ai nói được ai? Anh lịch sự có giáo dục sao? Không phải chỉ vì con tiện nhân Trần Ninh kia xinh đẹp nên mới bênh vực cô ta à?"
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy hai anh em ghét nhau đến mức này.
Giang Đạc nghiến chặt răng hàm, mắt nheo lại, cố kiềm chế cơn giận. Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta, chữ "Cút" kia dường như sắp bật ra khỏi miệng rồi.
Nếu anh ta thực sự nói ra, Giang Huyền sẽ chạy mất, tôi chắc chắn phải đuổi theo cô ấy, vậy chẳng phải sẽ để trà xanh kia chiến thắng sao?
Khó trách Giang Huyền không đấu lại cô ta.
Tôi vội vàng giữ lấy tay Giang Đạc đang chỉ vào em gái mình: "Đừng giận, Tiểu Huyền cũng không cố ý đâu."
Thật kỳ diệu, vị đại thiếu gia như một quả bóng căng phồng bị xì hơi, đột nhiên bình tĩnh lại.
Anh ta cúi đầu nhìn đôi tay đang đan vào nhau của chúng tôi, rồi lại nhìn tôi, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó xoay người bước tiếp.
Trần Ninh liếc tôi một cái, rồi vội vã đuổi theo.
Chỉ còn lại Giang Huyền đứng đó như một đứa trẻ, vừa giận vừa không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi kéo cô ấy sang một bên, phân tích lợi – hại một lúc. Đại tiểu thư vốn thông minh, lập tức hiểu ra, ôm tôi khen tôi thông minh, còn thề rằng từ nay sẽ không bao giờ chủ động gây sự với Trần Ninh để tự chuốc lấy thất bại nữa.
"Tớ tuyệt đối sẽ không kéo cậu tụt lại phía sau!"
Được thôi, hy vọng là thế.
4
Vì mọi người chưa đến đủ, chúng tôi quyết định chơi Thật hay Thách trước.
Giang Đạc nhìn tôi, hỏi: "Chỉ nhìn thoáng qua, cô muốn hẹn hò với ai?"
Câu hỏi vừa dứt, bầu không khí lập tức bùng nổ, ai nấy đều ồn ào trêu chọc.
Tôi nhìn đôi mắt dài hẹp của anh ta, khẽ mỉm cười đáp: "Ai hỏi thì chính là người đó."
"Nếu là người khác hỏi thì sao?"
"Đó là câu hỏi tiếp theo rồi đấy."
Chàng trai có vẻ ngoài thư sinh ngồi bên cạnh Giang Đạc bật cười, vỗ vai anh ta: "Xem kìa, thiếu gia Giang sốt ruột quá kìa! Haha, đến lượt tôi nhất định sẽ hỏi rõ cho cậu!"
Có lẽ tôi may mắn, từ lúc đó đến khi mọi người đến đủ, tôi không bị chọn chơi Thật hay Thách thêm lần nào nữa.
Trong ván Ma Sói, tôi rút trúng vai sói và giả làm tiên tri, thành công giành được sự tin tưởng của mọi người, dẫn dắt phe sói dễ dàng chiến thắng.
Giang Đạc ngồi bên cạnh chống cằm, khóe môi cong lên, nhìn tôi đầy thú vị: "Có phải con gái xinh đều giỏi lừa người như vậy không?"
Đôi mắt anh ta đen láy, ánh lên tia trêu chọc, làm tim tôi đập nhanh hơn.
Cảm thấy tai hơi nóng lên, tôi vô thức chạm nhẹ vào nó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Còn chưa kịp trả lời, Trần Ninh bên đối diện đã phụng phịu trách móc Giang Đạc, giọng điệu nũng nịu: "Anh à, em đã nói em là tiên tri rồi mà, sao anh vẫn tin cô ấy? Lần sau em rút trúng vai này, anh đừng có bị lừa nữa nha!"
Giang Đạc lười biếng liếc nhìn cô ta, cười nhạt: "Nhỡ lần sau cô ấy thật sự là tiên tri thì sao?"
"WTF! Giang Đạc, cậu thật không phải con người!"
Câu nói của anh ta không nhỏ, người xung quanh nghe thấy liền hùa theo, cười ồ lên.
Giữa không khí rộn ràng đó, mặt tôi cũng bắt đầu nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro