Thợ Săn Cao Cấp

Chương 2

Thập Lạng Tương Tư

2025-03-18 11:01:05

Giang Đạc cúi đầu chuyển tiền cho cô ấy, Giang Huyền nhận xong liền kéo tôi chuẩn bị đi.

 

“Chạy gì chứ, đã nhận tiền rồi, không ngồi lại chơi với anh trai một lát sao?”

 

Hai chữ “anh trai” thốt ra từ miệng Giang Đạc nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.

 

Nhưng Giang Huyền lại mang dáng vẻ “ăn của người ta thì phải nghe lời”, miễn cưỡng dừng bước kéo tôi ngồi xuống góc phòng.

 

Bầu không khí dần nóng lên, Giang Huyền chơi hăng quá, quên luôn cả nhiệm vụ của mình, vui vẻ xúc xắc uống rượu với một anh chàng đẹp trai nào đó.

 

Nhưng may mắn là Giang Đạc lại rất biết điều, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

 

Ánh mắt anh ta lướt nhẹ qua đôi chân tôi, đẩy một ly cocktail trái cây đến trước mặt: “Uống không?”

 

Mẹ tôi từng dặn, không được nhận đồ từ người lạ.

 

Tôi nắm chặt mép váy, lắc đầu.

 

Giang Đạc khẽ cười: “Sợ tôi bỏ thuốc?”

 

Nói xong, anh ta liền cầm ly lên uống một ngụm, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại.

 

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

 

Có vẻ như tôi đã tự ảo tưởng rồi.

 

Tôi dìu Giang Huyền say khướt ra ngoài.

 

“WeChat, về ký túc xá nhắn cho tôi, nếu nó phát điên thì cũng báo cho tôi.” Giang Đạc đưa mã QR ra để tôi quét.

 

Vừa quét mã, tôi vừa thầm oán thán trong lòng.

 

Anh lo cho em gái mình thật thì tự đưa nó về đi chứ.

 

Nhưng ngoài mặt tôi vẫn giữ nguyên vẻ ngốc nghếch, ngoan ngoãn nở một nụ cười: “Được, tôi sẽ nhắn.”

 

3

Sau khi đưa Giang Huyền về ký túc xá, tôi nhắn tin cho Giang Đạc:

"Chúng tôi về đến ký túc xá rồi, Giang Huyền cũng đã lên giường ngủ."

 

"Ừm."

 

Lạnh nhạt đến mức tôi không biết phải tiếp lời thế nào, đành tiếc nuối đi rửa mặt.

 

Khi trở về, tôi lại phát hiện ra rằng anh ta đã thích tất cả bài đăng trong vòng bạn bè của tôi.

 

Đây là… ngầm thả thính?

 

Không hổ danh là "vua đào hoa", thật sự biết cách chơi.

 

Vì không rõ anh ta thích kiểu người như thế nào, tôi không dám tùy tiện phản ứng. Nhưng tôi chắc chắn một điều: vị thiếu gia này không chịu được cảm giác bị mất mặt.

 

Ví dụ như ở quán bar khi nãy, tôi từ chối uống rượu anh ta mời, chắc chắn anh ta khó chịu lắm.

 

Thế nên, tôi thức thời vào trang cá nhân của thiếu gia, định thích lại tất cả bài đăng của anh ta. Nhưng… tôi phát hiện mình đã bị chặn khỏi vòng bạn bè của anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Anh chặn tôi khỏi vòng bạn bè à?"

 

"?"

 

Một dấu hỏi khiến người ta cứng họng.

 

"Tôi thấy anh thích hết bài đăng của tôi, muốn lịch sự đáp lại mà không thấy bài nào cả."

 

"Không có, tôi không đăng gì cả."

 

Lại dập tắt cuộc trò chuyện rồi.

 

Thấy cũng muộn rồi, tôi chẳng muốn tìm cách tiếp chuyện nữa, ném điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.

 

Không ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy Giang Đạc đã gửi cho tôi mấy tin nhắn.

 

"Tối mai chơi Ma Sói, thiếu một người, tham gia không?"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Không thích chơi à?"

 

"Tìm được người rồi, thôi vậy."

 

"Ngủ rồi sao? Sớm vậy?"

 

Tôi thật sự muốn bật cười.

 

Có lẽ anh ta "vua đào hoa" đơn giản là vì đẹp trai thôi, chẳng liên quan gì đến chuyện có "chiêu" hay không cả.

 

Không đúng! Anh ta đang diễn!

 

Nhận ra anh ta đang giả bộ trong sáng, tôi bỗng thấy có chút hứng thú. Cuộc đời mà, cũng nên tìm chút niềm vui chứ.

 

"Tối qua tôi ngủ quên mất, nhưng tôi thực sự rất muốn chơi Ma Sói… Lần sau có thể gọi tôi đầu tiên không?"

 

Cả buổi sáng Giang Đạc không trả lời tôi, quả nhiên là người có tính khí lớn như lời đồn.

 

Mãi đến trưa, khi tôi đang ăn cơm, anh ta mới nhắn lại.

 

"Vừa ngủ dậy, 6 giờ tối nay, tôi gửi vị trí cho cô."

 

Tôi ngủ sớm, anh ta ngủ muộn. Đúng là biết cách trả đũa đấy.

 

Nghĩ đến đây tôi không nhịn được bật cười, gửi lại một chữ "Được."

 

Giang Huyền ghé sát lại: "Cậu cười cái gì vui thế… Là anh tớ à? Tớ nói cậu nghe, đừng có mà mắc bẫy anh ta đấy. Anh tớ lăng nhăng lắm, rất biết cách thả thính. Cậu chỉ cần nhìn vào tiền của anh ta, khuôn mặt của anh ta, thân hình của anh ta, tiện thể chọc tức con trà xanh kia là được!"

 

Tối nay chơi Ma Sói, Giang Huyền đoán chắc trà xanh đó cũng sẽ có mặt, nên nhất quyết muốn đi theo để hỗ trợ tôi, nhân tiện chọc tức ả ta.

 

Quả nhiên, khi chúng tôi đến nơi, một cô gái mặc váy trắng đang đứng cạnh Giang Đạc.

 

Trông cô ta như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể bay mất vậy.

 

Mềm mại, vô hại.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thợ Săn Cao Cấp

Số ký tự: 0