Thợ Săn Cao Cấp

1

Thập Lạng Tương Tư

2025-03-18 11:01:05

“Vậy nên cậu vốn dĩ không thích tôi, chỉ là Giang Huyền tìm cậu đến lừa tôi thôi sao?”

 

Cậu thiếu gia cao cao tại thượng trước mặt tôi, sắc mặt còn đen hơn cả đáy nồi.

 

Tôi cúi đầu, vừa áy náy vừa hối hận: “Xin lỗi…”

 

“Cút!”

 

Đôi mắt cậu ấy đã đỏ hoe.

 

Tôi có chút không đành lòng, nhưng càng sợ mình bị đánh, vì tính khí người này thật sự không tốt.

 

Thế nên tôi nhấc túi lên rồi chạy mất.

 

Chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng ly vỡ phía sau.

 

“Bảo cậu cút là cút thật à, đồ lừa đảo!”

 

Chắc chắn là ảo giác, nhất định là ảo giác!

 

1

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Bạn cùng phòng của tôi đeo đồng hồ Vacheron Constantin, mang túi Hermès Himalaya, đeo vòng cổ Graff.

 

Lẽ ra tôi và cô ấy không thân thiết, nhưng sau kỳ nghỉ Quốc khánh, cô ấy lại tặng tôi một chiếc Chanel, còn nói những lời khiến người ta khó mà không thích:

“Tớ thấy cậu xinh đẹp, muốn làm bạn với cậu.”

 

“Bạn bè gì chứ, từ nay về sau, tớ chính là lão nô của cậu!”

 

Tiểu thư đại gia cái gì cũng tốt, chỉ có điều luôn dùng tiền để cám dỗ tôi.

 

Ban đầu chúng tôi đang ăn cơm vui vẻ, nhưng sau khi lướt Weibo xong, cô ấy bỗng nhiên vừa tức giận vừa cầu khẩn nhìn tôi:

“Tĩnh Tĩnh, giúp tớ một việc, cầu xin cậu đấy.”

 

“Việc gì, cậu nói đi.” Tôi vô thức thấy da đầu hơi tê rần.

 

Tiểu thư có một người anh trai ruột, học ở trường bên cạnh chúng tôi, tên là Giang Đạc.

 

Cái tên này cũng khá nổi tiếng.

 

Đào hoa, lắm tình nhân, đẹp trai, giàu có, nóng tính, thiếu gia chính hiệu.

 

Vậy mà cô ấy lại chẳng biết sợ trời cao đất dày, bảo tôi đi câu dẫn anh trai cô ấy—Giang Đạc.

 

“Tại sao chứ, đại tiểu thư Giang, cậu điên rồi à?”

 

“Cậu đúng chuẩn gu của anh tớ, anh ấy nhất định sẽ mắc câu thôi, cầu xin cậu, Tĩnh Tĩnh…” Trong mắt Giang Huyền dường như còn ánh lên tia nước mắt.

 

Nhưng tôi vẫn không hiểu gì cả.

 

Cô ấy mở Weibo, tức giận mách tôi.

 

Giang Đạc từ nhỏ đã bắt nạt cô ấy không biết bao nhiêu lần thì thôi đi, giờ đến cả cô gái mà cô ấy ghét nhất cũng thi đậu vào trường của Giang Đạc, hơn nữa còn để ý anh ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh trai cô ấy lăng nhăng như vậy, cô gái kia lại là một trà xanh chính hiệu, nếu chẳng may hai người họ đến với nhau, thì cuộc đời của Giang Huyền sau này chính là nhân đôi đau khổ.

 

Tôi nhất định phải giúp cô ấy bóp c.h.ế.t hậu quả khủng khiếp này từ trong trứng nước.

 

Cái suy nghĩ trẻ con gì đây trời?

 

“10 vạn.”

 

“20 vạn.”

 

“50 vạn.”

 

Làm người không thể vì nguyên tắc mà đến cả tiền cũng không lấy.

 

“Được được được, lão nô nghe theo cậu hết.”

 

2

 

Thực ra tôi chưa bao giờ nhận tiền của Giang Huyền, nhưng tôi cảm thấy mình phải rèn luyện phẩm chất tốt đẹp là biết cúi đầu vì tiền.

 

Thế nên mỗi lần nghe cô ấy nói vạn, tôi lại mềm lòng mà đồng ý.

 

Nhưng bây giờ khi tôi đang mặc một chiếc váy siêu ngắn, đứng cùng Giang Huyền trong quán bar mà anh trai cô ấy thường lui tới, tôi bỗng cảm thấy hối hận.

 

“Kia là anh tớ!” Giang Huyền kích động nắm lấy cổ tay tôi, chỉ về phía chàng trai cao nhất trong nhóm người mới bước vào.

 

Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, ám muội.

 

Nhưng Giang Đạc vẫn nổi bật như thể anh ta phát sáng giữa đám đông.

 

Không trách được lăng nhăng, đúng là đẹp trai thật, cũng có tư cách.

 

Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, Giang Huyền đã kéo tôi chạy đến trước mặt Giang Đạc:

“Giang Đạc, chuyển cho em ít tiền đi, tháng này tiền tiêu vặt em hết rồi.”

 

“Tôi nợ em à?” Giang Đạc thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cô ấy, chỉ đưa tay che lửa châm thuốc, ánh lửa lóe lên phản chiếu hàng chân mày tinh tế của anh ta, khiến tôi suýt quên cả thở.

 

Đẹp trai muốn xỉu.

 

Một câu nói khiến đại tiểu thư nổi giận, cô ấy buông tay tôi ra định cãi lý với anh trai mình.

 

Giang Đạc đẩy cô ấy ra bằng một tay, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt tôi.

 

Đôi mắt đen láy tràn đầy hứng thú: “Cần bao nhiêu?”

 

Lời này khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều ngơ ngác.

 

“Một triệu đi.” Giang Huyền kìm nén cơn giận, kiêu ngạo đưa tay về phía anh trai mình, còn len lén nháy mắt với tôi.

 

Rõ ràng đang muốn nói: Thấy chưa, tớ đã bảo anh ấy mắc câu mà.

 

Oan uổng quá.

 

Tôi có làm gì đâu.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thợ Săn Cao Cấp

Số ký tự: 0