Thợ Săn Cao Cấp

Chương 5

Thập Lạng Tương Tư

2025-03-18 11:01:05

Đáng lẽ lúc này tôi nên hỏi xem anh ta và cô gái đó đã nói gì.

 

Nhưng không hiểu sao, tôi lại nhớ đến lời của Giang Huyền hôm đó:

 

"Cậu tuyệt đối đừng mắc bẫy anh tớ!"

 

Thế là tôi chỉ khẽ cười, đi đến trước mặt anh ta:

 

"Sao hôm nay lại đến trường chúng tôi?"

 

Có lẽ anh ta không ngờ tôi lại hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa rồi, bước chân hơi khựng lại, đôi mắt tối sâu, nhưng cũng không nói gì thêm:

 

"Đến nghe một buổi hội thảo."

 

Tôi dẫn anh ta vào căng tin, quẹt thẻ mua cơm ăn xong, lại tiễn anh ta ra cổng trường.

 

Suốt cả quá trình, hai người chỉ trò chuyện rời rạc, nghiêm túc đến mức giống như hai người bạn học cũ ngượng ngùng gặp lại nhau.

 

"Cuối tuần này có rảnh không?" Giang Đạc nhìn những sinh viên đang đi qua lại trước cổng trường, không đặt ánh mắt lên tôi.

 

Lại rủ đi chơi?

 

Tôi là học sinh ngoan mà.

 

"Cuối tuần tôi có một buổi họp nhóm để báo cáo, khá quan trọng, chắc không có thời gian. Có chuyện gì không?"

 

"Không có gì."

 

Anh ta khẽ gật đầu, quay người rời đi, trông có vẻ lạnh nhạt đến lạ.

 

Buổi chiều đi học, tôi không thể tập trung nổi, đến mức thầy giáo gọi trả lời câu hỏi mà tôi cũng không nghe thấy.

 

Giang Huyền phải lắc lắc người tôi, nhỏ giọng nhắc đáp án.

 

Sau khi tôi ngồi xuống, cô ấy khoanh tay, căm phẫn nhìn tôi:

 

"Cậu thất thần vì anh tớ đấy à?"

 

Cảm giác như tôi phản bội cô ấy vậy.

 

Tim tôi giật thót, vô thức chột dạ:

 

"Sao có thể chứ!"

 

"Không phải thì tốt. Cậu tuyệt đối đừng thích tên tra nam đó, anh tớ khốn nạn lắm!"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Cô ấy hùng hổ nói tiếp:

 

"Cuối tuần là sinh nhật anh tớ, tổ chức tiệc ở nhà, mời rất nhiều bạn bè, ngay cả Trần Ninh cũng được mời! Tớ vừa hỏi anh tớ có gọi cậu không, anh ta lại bảo gọi cậu làm gì! Tớ tức muốn chết! Quá tra nam! Không được, nhất định phải chơi đùa anh ta!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghe cô ấy nói một tràng dài, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Hóa ra cô ấy chỉ tức giận thay tôi, chứ không phải giận tôi.

 

Nhưng sau đó, tôi lại không thể nói rõ cảm giác trong lòng.

 

Tôi vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy:

 

"Thôi nào, chuyện gì mà phải tức giận đến vậy. Vốn dĩ tôi đâu có thích anh ta, cũng không phải con cá mắc câu của anh ta. Tôi đã hứa với cậu sẽ phá hỏng chuyện của anh ta và Trần Ninh mà, đúng không? Với lại, trưa nay anh ta cũng có nhắc đến tôi."

 

Không phải nhắc đến với tư cách khách mời sinh nhật, nhưng chắc cũng không sao nếu tôi không đi.

 

Giang Huyền ngốc nghếch cười lớn:

 

"Đúng đúng! Nhưng tối nay chúng ta phải đi mua sắm! Chọn một cái váy đẹp nhất, cuối tuần đến nhà tớ san bằng tất cả, để Trần Ninh hiểu rằng hoa dại không thể sánh với mẫu đơn!"

 

Tối hôm đó, tôi cùng Giang Huyền đi trung tâm thương mại, chọn một chiếc váy ngắn màu đen, tiện thể mua một lọ nước hoa làm quà sinh nhật cho Giang Đạc.

 

Cuối tuần, Giang Huyền lái hẳn Ferrari đến trường đón tôi.

 

Chiếc xe quá mức chói lọi, cô ấy còn bảo rằng:

 

"Xe đẹp xứng với mỹ nhân, cậu phải bắt đầu sát phạt từ giây phút bước vào nhà tớ!"

 

Lần đầu tiên trong đời tôi ngồi siêu xe, vừa thèm thuồng, vừa phấn khích.

 

Xe chạy vào khu biệt thự trên núi nổi tiếng của thành phố B, dừng lại trước một căn biệt thự hai tầng.

 

Trước đây tôi chỉ biết nhà họ Giang rất giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.

 

Biệt thự nhà họ không phải dạng nhà phố 200 – 300 mét vuông một tầng, mà là biệt thự phong cách Mỹ hiện đại, diện tích một tầng 700 – 800 mét vuông, toàn bộ là kính.

 

Bỏ qua vườn cây bên ngoài, bể bơi vô cực ở đây nhìn thôi đã khiến tim tôi muốn ngừng đập.

 

Trong bể bơi, có vô số mỹ nhân bikini và các chàng trai cởi trần đang vui đùa.

 

Bên cạnh quầy nướng BBQ, cũng có không ít nam thanh nữ tú.

 

Qua lớp kính, tôi còn thấy phòng khách đầy người đang chơi boardgame.

 

Cái này mới gọi là xa hoa trụy lạc!

 

Khi tôi và Giang Huyền bước xuống từ chiếc Ferrari, rất nhiều chàng trai huýt sáo, các cô gái cũng reo hò, pháo giấy b.ắ.n tung tóe, rơi đầy lên người chúng tôi.

 

Ánh nắng ấm áp phía trước, tôi ngẩng đầu liền thấy Giang Đạc bước ra từ căn biệt thự kính.

 

Hôm nay, nhân vật chính ăn mặc vô cùng đơn giản.

 

Trên người anh ta chẳng có lấy một mảnh vải.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thợ Săn Cao Cấp

Số ký tự: 0