Tang Du

Chương 3

Đang cập nhật

2025-03-17 14:15:21

Tôi thả tên đầu trọc sang một bên, quay lại bước vào căn nhà nhỏ.

Lò sưởi vẫn còn cháy, nhưng bên trong đã không còn ai.

May mà ba lô của tôi vẫn ở đó. Tôi cúi xuống kiểm tra qua, mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng ngay lúc đó.

Cạch.

Tiếng cửa gỗ phía sau khẽ mở.

Tôi quay phắt lại.

Tên râu ria đang đứng đó, hai tay giơ cao một khẩu s.ú.n.g săn, họng s.ú.n.g chĩa thẳng vào tôi.

Tên râu ria siết chặt khẩu s.ú.n.g săn, gầm lên giận dữ:

"Mày dám làm lão nhị ra nông nỗi đó? Mày rốt cuộc là ai?"

Tôi bật cười, giọng đầy vẻ trêu chọc:

"Tôi? Chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, bị các anh bắt cóc mang đi bán lấy tiền thôi mà."

Hắn phun một bãi nước bọt xuống đất, mắt đỏ ngầu:

"Tao không cần biết mày là ai! Nhưng mày nghĩ mày đấu lại khẩu s.ú.n.g trong tay tao sao?!"

Tôi không những không lùi bước mà ngược lại, còn chậm rãi tiến lên một chút.

Nòng s.ú.n.g gần tôi hơn.

Tên râu ria thoáng giật mình, hơi chột dạ.

Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là.

Người phụ nữ trước mặt không hề hoảng sợ, mà còn thản nhiên giơ một ngón tay, nhẹ nhàng đút vào trong nòng súng.

Tôi đã từng bị những tay thiện xạ khét tiếng nhất thế giới dí s.ú.n.g vào đầu.

Một khẩu s.ú.n.g săn cũ rích, nòng đơn, làm từ thép vụn thủ công?

Đáng là gì chứ?

"Mày nghĩ tao không dám bóp cò, hay mày tưởng khẩu s.ú.n.g này chỉ là đồ chơi?"

Tên râu ria gằn giọng, nòng s.ú.n.g vẫn chĩa thẳng vào tôi.

Thấy tôi không chút phản ứng, hắn lại chửi:

"Mày đừng có ngu nữa! Mày tưởng chặn nòng s.ú.n.g bằng ngón tay là nó sẽ nổ ngược lại sao? Nếu có gan thì thử xem!"

Tất nhiên, tôi không hề nghĩ rằng chỉ với một ngón tay có thể làm khẩu s.ú.n.g nổ tung.

Một sát thủ chuyên nghiệp không bao giờ đánh cược tính mạng của mình vào những thứ viễn vong như thế.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn không rút tay lại.

Sự bình tĩnh của tôi khiến hắn càng điên tiết.

Hắn rống lên:

"Mày tưởng s.ú.n.g tao không có đạn à? Rốt cuộc mày là con điên từ đâu chui ra? Tao b.ắ.n c.h.ế.t mày ngay bây giờ!"

Tôi thấy ngón tay hắn bắt đầu siết chặt cò súng.

Lập tức thu tay về và nhảy lùi ra sau.

"Chết đi!!"

Hắn gào lên, bóp cò.

ẦM!

Khẩu súng… nổ tung.

Mảnh kim loại văng tung tóe, tiếng nổ chát chúa vang dội khắp căn nhà nhỏ.

Tên râu ria trợn trừng mắt, toàn bộ cánh tay cầm s.ú.n.g m.á.u me đầm đìa, cơ thể lảo đảo, rồi đổ gục xuống đất.

Tôi trói chặt tên râu ria, giờ đã bị cháy xém một nửa bộ râu.

Sau đó, mất một lúc lâu mới lôi được hai tên còn lại vào trong nhà.

Lúc này, trời đã về khuya, tên râu ria bắt đầu tỉnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi thật sự.

Tôi ném một túi nước nhỏ xuống trước mặt hắn, loại túi chứa dung dịch glucose, dùng để bổ sung năng lượng khẩn cấp.

Hắn nhìn chằm chằm vào nó, rồi đột nhiên mặt tái mét.

Vừa rồi, hắn tưởng tôi dùng tay chặn nòng súng

Nhưng thực ra, tôi đã nhét vào đó một túi nước nhỏ đã được rạch một đường.

Loại s.ú.n.g săn thô sơ này, chỉ cần nòng s.ú.n.g bị ướt, nó sẽ nổ tung ngay khi bóp cò.

Hắn run rẩy, lắp bắp hỏi:

"Mày… mày là cảnh sát? Hay là ai?"

Khi nhận ra mình bị chơi một vố đau, sắc mặt hắn hoàn toàn sụp đổ.

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài, múc một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt tên mặc đồ rằn ri, đánh thức hắn.

Sau đó, tôi lấy ra một bức ảnh đã chuẩn bị sẵn

Ảnh của Bạch Tuyết.

Giọng tôi lạnh lùng:

"Con bé này… chính bọn mày đã lừa và bán đi, đúng không?"

Hai tên kia cắn chặt răng, không nói một lời.

Tên râu ria do dự một lúc, nhưng rồi lại vội vã lắc đầu.

Quá trễ rồi.

Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt hắn đã nói ra tất cả.

Tôi không nói thêm gì nữa.

Chỉ lặng lẽ bước ra ngoài, tiến đến chiếc xe tải cũ kỹ của bọn chúng.

Cúi xuống, mở nắp bình xăng—

Lấy một chai nước rỗng, chậm rãi rót vào đó nửa chai xăng.

Tôi bước trở lại vào nhà, cầm chai xăng trong tay, từ từ rưới đều lên ba kẻ ngoan cố trước mặt.

Ánh mắt bọn chúng tái mét.

Tôi bật lửa, nhìn chúng chằm chằm:

"Nói ra chỗ con bé đang ở, tao tha mạng cho chúng mày.”

“Không nói… Tao sẽ đốt sạch cả bọn bây lẫn căn nhà này."

"Là… là chúng tôi! Đại tỉ, là chúng tôi bắt nó!"

Tên đầu trọc sụp người xuống, m.ô.n.g chổng cao như đang quỳ lạy.

Tôi nhếch môi cười:

"Tốt. Câu hỏi tiếp theo trả lời đúng thì sống. Con bé bị đưa đi đâu?"

Tên đầu trọc hấp tấp trả lời:

"Phong Trại! Phong Trại! Cách đây… chắc khoảng ba, bốn chục cây số!"

Tôi híp mắt:

"Gần vậy? Bình thường bọn mày phải bán đi xa hơn cơ mà?"

Tên mặc đồ rằn ri lắp bắp:

"Vì… vì con bé nóng tính quá… bọn tôi sợ đưa đi xa quá nó gây chuyện…"

Tôi gật gù:

"Hiểu rồi. Sáng mai, chở tao tới đó."

Bạch Tuyết rõ ràng vẫn chưa nhận ra tình cảnh thực sự của mình.

Nếu đã ba tuần rồi mà vẫn còn gần đây, thì e rằng cô ta cũng đã chịu không ít khổ sở.

Tôi đứng dậy, bước đến ba lô của mình, lấy ra một cây bút kẻ lông mày.

Nhẹ nhàng rút nắp ra.

Lộ ra một lưỡi d.a.o mỏng, sắc bén hơn cả d.a.o phẫu thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tang Du

Số ký tự: 0