Tang Du

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-17 14:15:21

Trước mắt tôi, chỉ còn lại ba gã đàn ông, ánh mắt tràn đầy dục vọng.

"Tôi… tôi muốn đi vệ sinh!" Tôi hét lên.

Ba gã đàn ông nghe vậy lại phá lên cười.

Tôi nói tiếp: "Các… các anh cũng không muốn lát nữa thấy tôi tè ra đây chứ?"

Tên đầu trọc cười hề hề, giọng đầy vẻ bỉ ổi: "Cô làm sao biết bọn này không muốn nhỉ?"

Gã râu ria nhếch môi: "Cho nó đi đi, sao mấy ả này cứ tưởng nghĩ ra cái trò này là hay ho lắm vậy?"

Tên mặc đồ rằn ri lập tức đứng ra: "Lần này để tôi canh chừng cho."

Nhìn vẻ mặt dâm ô của chúng, tôi chỉ cảm thấy từng cơn buồn nôn dâng lên trong lòng.

Rõ ràng, bọn chúng nghĩ tôi đang tìm cơ hội bỏ trốn.

Nhưng đồng thời, chúng cũng tin chắc rằng tôi không thể nào trốn thoát được, vậy nên trong mắt chúng chỉ có sự chế giễu, tò mò, chờ xem tôi có thể giở trò gì.

Gã mặc đồ rằn ri bước đến, cởi dây trói ở chân tôi, thô bạo kéo tôi đứng dậy, sau đó ghé sát tai tôi thì thầm:

"Nghe cho rõ đây cô bé, nếu mày mà dám chạy, đời mày coi như xong đó."

Tôi gật đầu lia lịa.

Hắn bất ngờ vỗ một cái lên m.ô.n.g tôi, cười cợt nói: "Đi thôi."

Bước ra ngoài, tôi mới thấy trời đã tối hẳn.

Trước căn nhà có một con đường đất nhỏ, ngăn cách giữa căn nhà là một cánh đồng rau rộng lớn.

Ở phía xa, con đường kéo dài về phía một rừng cây nhỏ.

Phía sau căn nhà, bóng tối nuốt trọn cả một dãy núi cao trùng điệp, đầy sâu thẳm và bí ẩn.

Gã đàn ông kéo tôi đến mép đường đất, chỉ vào một rãnh nước đen ngòm bên cạnh: "Đi đi."

Tôi nhìn hắn, giọng có chút run rẩy: "Anh… anh không cởi trói cánh tay cho tôi, tôi làm sao cởi quần được?"

Hắn bật cười trong bóng tối, giọng điệu đầy nham hiểm: "Ồ, cưng không tự cởi được à? Không sao, để anh đây giúp cho."

Vừa nói, hắn vừa cúi người xuống, định lao tới.

Khoảnh khắc tôi chờ đợi nãy giờ đã tới.

Hai tay tôi, vốn đang bị trói chặt, đột nhiên giơ lên, rồi nhanh như chớp vòng xuống siết chặt lấy cổ hắn.

Hắn sững lại một giây, lẩm bẩm: "Con nhóc này cũng chủ động gớm nhỉ..."

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên môi hắn đông cứng lại.

Tôi lách ra phía sau hắn, khuỷu tay mạnh mẽ siết lấy cổ, siết chặt đúng vào động mạch chư ở cổ.

Cơ thể nhỏ bé yếu đuối mà hắn tưởng tượng bỗng bộc phát một sức mạnh không thể ngờ.

Hắn quẫy đạp điên cuồng, hai tay vung loạn xạ cố bấu víu vào cánh tay tôi. Nhưng vô ích.

Tôi thầm đếm trong đầu—15 giây.

Cơ thể hắn chợt giật một cái, sau đó mềm nhũn, hoàn toàn bất tỉnh.

Tôi buông hắn ra, bước nhanh đến bờ rãnh nước, chọn lấy một viên đá sắc nhọn.

Trước tiên, tôi dùng nó mài dần sợi dây trên tay, đến khi sợi dây đứt hoàn toàn.

Sau đó, tôi quay lại, đứng trước tên đàn ông đã ngất, chậm rãi suy nghĩ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vừa nãy, hắn đã dùng tay nào để sàm sỡ mình nhỉ?

Phải rồi, là tay phải.

Nhớ ra rồi, tôi liền siết chặt viên đá trong tay.

Bịch!

Tôi giáng một cú thật mạnh xuống khuỷu tay phải của hắn.

Tiếng xương gãy nát vang lên trong màn đêm.

Gã đàn ông rít lên một tiếng đau đớn, giật b.ắ.n người tỉnh dậy.

Hắn kinh hoàng nhìn tôi, vừa hé miệng định hét lên.

Nhưng ngay giây tiếp theo, viên đá sắc nhọn đã nện thẳng xuống mặt hắn.

Tôi kéo gã mặc đồ rằn ri xuống rãnh nước ven đường, sau đó đứng dậy phủi bụi trên người.

Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, tôi thấy được ở không xa phía trước.

Tên đầu trọc đang nhìn thẳng vào tôi.

Tôi lập tức nhảy lên đường đất, quay người lao về phía khu rừng nhỏ.

Tên đầu trọc gào lên: "Đại ca! Con đĩ đó chạy rồi!"

Vừa la, hắn vừa lao nhanh đuổi theo tôi.

Sắp đến rừng cây, tôi cố tình vấp ngã xuống đường, rồi lảo đảo đứng dậy, giả vờ chân bị thương, khập khiễng bỏ chạy.

Tôi nghe tiếng bước chân hắn nặng nề, hơi thở gấp gáp phía sau.

Giọng hắn đầy căm tức: "Mẹ kiếp! Đã ngu còn thích bỏ trốn! Mày tưởng chạy thoát được sao? Chờ tao bắt được mày, xem tao chơi c.h.ế.t mày thế nào!"

Tôi bỗng dừng lại.

Hắn cười gằn: "Thế mới…"

Chưa kịp nói hết câu.

Bộp!

Một cú đá xoay người giáng thẳng vào đầu hắn!

Đôi mắt hắn trợn tròn, thân thể lảo đảo, rồi đổ sầm xuống đất.

Tôi rút sợi dây từng trói tay mình, nhanh chóng trói hắn lại, rồi vỗ nhẹ lên đầu hắn, giọng đầy trêu chọc:

"Làm sao lại có thằng đàn ông ngu như mày thế nhỉ? Không thèm đi tìm tên đồng bọn trước xem tại sao mất tích à?"

Sau đó, tôi kéo hắn ra khỏi rừng cây, liếc nhìn về căn nhà nhỏ phía xa.

Tên mặc đồ rằn ri vẫn còn bất tỉnh ở rãnh nước.

Nhưng tên râu ria, lão đại của bọn chúng đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

Tôi khẽ nhíu mày.

Lẽ nào tên cầm đầu thấy tình hình bất lợi rồi chạy mất?

Nhưng chiếc xe chúng chở tôi đến vẫn còn đậu ngay cửa.

Vậy thì… hắn vẫn đang ẩn nấp ở đâu đó quanh đây.

Muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tang Du

Số ký tự: 0