Tang Du

Chương 1

Đang cập nhật

2025-03-17 14:15:21

Tôi mở mắt, phát hiện ra mình bị ném lên một chiếc giường làm bằng đất cứng.

Cả tay và chân đều bị trói chặt bằng dây thừng.

Trong căn phòng nhỏ, ngay giữa đặt một cái lò sưởi, bên cạnh lò có ba gã đàn ông đang ngồi xổm.

Gã ngồi đối diện tôi là một tên râu ria xồm xoàm, thấy tôi tỉnh lại, hắn nở một nụ cười đầy tà ý.

Hắn l.i.ế.m môi, giọng chậm rãi:

"Con nhóc này tỉnh rồi, làm sao đây?"

Gã mặc đồ rằn ri cười hề hề:

"Mày muốn làm gì thì làm thôi."

Tôi lộ ra vẻ sợ hãi, mắt mở to nhìn bọn chúng, giọng run rẩy:

"Các... các người là ai? Muốn... muốn làm gì tôi?"

Tên đầu trọc đứng phắt dậy, cười nham nhở:

"Muốn làm gì à?, mày còn không nhìn ra sao? Tối nay ngoan ngoãn mà hầu hạ bọn tao, có khi bọn tao còn nể tình, bán mày cho một nhà tử tế."

Gã mặc đồ rằn ri cũng đứng lên, tiếp lời:

"Đừng hòng trốn thoát, cũng đừng có mà giở trò gi. Nếu mày dám có ý đồ gì, tao sẽ bán mày cho một lão già năm, sáu chục tuổi.”

“ Để cả đời mày bị nhốt như một con súc vật trong chuồng lợn, ha ha ha!"

Hắn vừa nói xong, cả bọn cười ầm lên.

Cuối cùng, gã râu ria cũng đứng dậy, vỗ vai tên đầu trọc, cười lạnh:

"Ra ngoài lấy ít rượu đi, hôm nay cứ phải vui vẻ trước đã. Con nhỏ này trông ngon hơn đứa lần trước, chắc bán được giá cao đấy."

Tên đầu trọc gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, hắn ôm về một thùng bia tuyết hoa lớn.

Ba gã mỗi đứa vớ lấy một chai, đứng trước mặt tôi, ánh mắt như thợ săn nhìn con mồi, đầy vẻ thèm khát.

Chúng bắt đầu bàn bạc với nhau xem ai là người "lên trước".

Tôi co người lại, lưng tựa sát vào tường, thân thể run rẩy như một con nai nhỏ sợ hãi, đôi mắt chứa đầy sự cầu xin.

Nhưng trong lòng tôi, đã lặng lẽ tính toán.

Trong ba tên này, nên giữ đứa nào lại để làm nhân chứng...

Còn lại thì nên xử thằng nào đầu tiên đây?

Tôi tên là Tang Du, một nữ sát thủ.

Bước chân vào nghề năm 16 tuổi, đến 21 tuổi đã có tiếng ở trong giới. Năm nay vừa tròn mười năm hành nghề.

Nửa tháng trước, tôi nhận được một phi vụ.

Khách hàng là chủ tịch của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán trong nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ông ta thuê tôi đến một ngôi làng hẻo lánh ở vùng núi Tây Bắc để cứu con gái mình, người có thể đã bị bọn buôn người bắt cóc và bán đến đó.

Tôi nói thẳng với người đại diện của ông ta:

"Giải cứu phụ nữ bị buôn bán là việc của cảnh sát. Tìm một sát thủ như tôi làm gì?"

Nhưng hắn chỉ cười, đáp lại:

"Cứu con gái chỉ là việc phụ. Nhiệm vụ chính của cô là tìm ra những kẻ đã bắt cóc con bé, những kẻ đã động vào nó… rồi g.i.ế.c sạch bọn chúng. Không chừa một ai."

Con gái chủ tịch tên là Bạch Tuyết.

Cô ta cùng bạn trai đến một thị trấn nhỏ ở vùng đó du lịch. Giữa đường, hai người cãi vã, cô ta giận dỗi bỏ đi một mình rồi mất tích.

Những nhân chứng cuối cùng thấy cô đi cùng một người phụ nữ khoảng 50 tuổi và lên một chiếc xe khách nhỏ.

Tiểu thư nhà họ Bạch, từ nhỏ đến lớn luôn sống trong nhung lụa, ngây thơ và cả tin.

Nhìn cách vụ việc diễn ra, hẳn là cô ta đã rơi vào tay bọn buôn người.

Tính đến giờ, Bạch Tuyết đã mất tích gần ba tuần.

Ba tuần đó… không ai có thể đoán được cô ta đã phải trải qua những gì.

Không lạ khi cha cô ta đã không chọn báo cảnh sát mà lại tìm đến tôi.

Vừa muốn dụ rắn ra khỏi hang… vừa muốn diệt cỏ tận gốc.

Tìm một sát thủ có danh tiếng vững chắc trong giới như tôi chính là lựa chọn không thể nào thích hợp hơn.

Thế là tôi đã nhận nhiệm vụ này, một mình đến thị trấn nhỏ ở Tây Bắc, giả làm một du khách xa lạ.

Đến ngày thứ bảy, quả nhiên, một phụ nữ khoảng 50 tuổi đã tìm đến bắt chuyện với tôi.

Biết tôi đi du lịch một mình, bà ta lập tức đề nghị dẫn tôi đến một điểm tham quan ít người biết, nơi mà chỉ dân địa phương mới rõ, nói rằng khung cảnh ở đó rất đẹp, chụp ảnh thì tuyệt vời.

Tôi giả vờ chần chừ một lúc, rồi mới đồng ý.

Sau đó, chúng tôi cùng lên một chiếc xe khách nhỏ.

Xe chạy khoảng một giờ, dừng lại ở một khu du lịch.

Dạo quanh một vòng, bà ta lại bảo nhà mình gần đây, mời tôi về thử nước táo gai nhà làm.

Lần này, tôi không do dự nữa mà vui vẻ nhận lời.

Khi bước vào nhà bà ta, có lẽ trong đầu bà ta cũng đang vang lên cùng một suy nghĩ như tôi:

"Dính bẫy rồi."

Trong nhà, tôi giả vờ uống thứ nước ép có lẽ đã bị pha thuốc ngủ, rồi từ từ ngả người, giả bộ bất tỉnh.

Không lâu sau, tôi nghe thấy có vài người đàn ông bước vào.

Họ nói chuyện với bà ta bằng tiếng địa phương một lúc, sau đó tiến đến, trói c.h.ặ.t t.a.y chân tôi, rồi khiêng lên một chiếc xe khác.

Tôi giả vờ hôn mê suốt một quãng thời gian dài.

Đến khi "tỉnh dậy", người phụ nữ kia đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tang Du

Số ký tự: 0