Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-17 14:15:21
Tên râu ria mắt trợn trừng, hoảng loạn lắp bắp:
"Mày… mày định làm gì?"
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười:
"Tao nói rồi mà chỉ ai trả lời đúng mới được phép sống."
Tôi cởi trói cho tên đầu trọc, bắt hắn tự đào hố, chôn xác hai thằng đồng bọn.
Xong xuôi mọi thứ, trời đã gần hai giờ sáng.
Trước khi chết, tên râu ria vẫn cố gào lên:
"Dù mày giỏi cỡ nào đi nữa, chỉ cần mày dám bước chân vào Phong Trại, mày nhất định không có đường ra! Chờ c.h.ế.t đi!"
Ha! Hắn nghĩ tôi dễ bị dọa vậy sao?
Tôi trói tên đầu trọc lại một lần nữa, cảnh cáo:
"Đừng có mơ bỏ trốn hay giở trò. Dám chạy thì mày cũng có kết cục như hai đứa kia."
Khoảng sáu giờ sáng, khi tôi đang giả vờ ngủ trên chiếc giường đất.
Nhìn thấy một bóng người đứng lặng trước mặt.
Tôi nheo mắt, quan sát qua hàng mi.
Là người phụ nữ đã dụ tôi lên xe hôm đó.
Bà ta rón rén đi đến bên cạnh tên đầu trọc, bắt đầu nhẹ nhàng cởi trói cho hắn.
Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Chỉ trong chốc lát, bà ta đã gỡ xong dây trói.
Khi tên đầu trọc loạng choạng đứng lên, tôi nghe thấy bước chân hắn không vững.
Bị trói cả đêm, chắc chắn chân tay hắn đã tê cứng.
Chờ đến khi tiếng bước chân của cả hai lọang xoạng ra khỏi cửa, tôi mới đứng dậy.
Bước đến cửa, tôi nhìn thấy bọn chúng đang dìu nhau chạy về phía chiếc xe Nissan Đông Phong cũ đậu trước nhà.
Tôi vác ba lô lên vai, nhàn nhã thong dong đi theo sau.
Chạy được vài bước, chúng cuối cùng cũng nhận ra tôi đang đi ngay phía sau.
Bà già hét lên:
"Chạy nhanh lên!"
Tên đầu trọc gần như muốn khóc:
"Mẹ ơi… chân con vẫn còn tê lắm…"
Ồ, thì ra là mẹ con à.
Người phụ nữ tức giận đập thùm thụp lên vai tên đầu trọc, gào lên:
"Mày mà là đàn ông thì quay lại g.i.ế.c con ả đó đi! Báo thù cho hai anh mày!"
Tên đầu trọc quay đầu nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, còn chào một cái.
Không biết có phải do nụ cười của tôi thiếu thân thiện hay không, nhưng sau khi tôi cười xong.
Bịch!
Hắn quỳ sụp xuống ngay trước mặt tôi.
Sau đó, hắn dập đầu như điên, lắp bắp:
"Đại tỉ, tha cho mẹ con em đi! Làm ơn tha cho chúng em!"
Tôi thong thả bước tới, nhìn hắn đang run rẩy quỳ trên đất, rồi liếc qua bà mẹ.
Nhún vai, tôi cười nói:
"Nhiều thêm một hành khách thôi mà. Cùng lên đường đi chứ?"
Tên đầu trọc lau nước mắt nước mũi, gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Hắn vội vàng leo lên ghế lái, trong khi tôi kéo bà mẹ vào ghế sau.
Sau khi yên vị, tôi lấy ra cây bút kẻ mày, lưỡi d.a.o sắc bén đặt ngay lên cổ hắn.
"Vẫn câu cũ—đừng có giở trò. Hậu quả tự chịu."
Tên đầu trọc gật đầu như bổ củi.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, lao về phía sâu trong vùng núi hoang vu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai tiếng trôi qua, nhưng xe vẫn chưa đến nơi.
Dù đường chỉ tầm bốn mươi cây số, lẽ ra đã phải tới từ lâu.
Tôi lập tức nhận ra—hai mẹ con này vẫn chưa thật sự biết sợ, lại định giở trò.
Tôi chậm rãi hỏi:
"Còn chưa tới à?"
Tên đầu trọc run rẩy:
"Chỗ này… trước giờ toàn đại ca đi… em ít đến… không nhớ đường rõ lắm."
Tôi chỉ "ồ" một tiếng, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.
"Bà thì sao? Nhận ra đường không?"
Bà ta trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng đáp:
"Không biết! Chưa từng đến!"
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt trốn tránh của bà ta bán đứng lời nói dối.
Tôi bật cười:
"Được thôi, vậy cứ từ từ tìm."
Nói xong, tôi rút cây bút kẻ mày khỏi cổ tên đầu trọc, chộp lấy cổ tay người phụ nữ.
Bà ta giật mình, hét lên:
"Mày làm gì? Tao còn có thể chạy đi đâu được chắc?"
Tôi khẽ cười:
"Đâu có, tôi chỉ sợ bà căng thẳng quá, muốn an ủi bà chút thôi."
Bà ta nghiến răng:
"Chó sói chúc tết gà! Mày mà có lòng tốt chắc?"
(Thành ngữ chỉ kẻ xấu mang ý đồ mà đến)
Tôi không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, len lỏi giữa những dãy núi trùng điệp.
Nơi này toàn núi non chập chùng, rất khó phân biệt.
Tên đầu trọc có đang vòng vo câu giờ hay không, tôi cũng không chắc.
Nhưng một điều có thể khẳng định chúng đang cố tình kéo dài thời gian.
Lại thêm khoảng ba mươi phút trôi qua, khi xe chạy đến một cây cầu đá bắc ngang qua con suối sâu,
Tôi đột nhiên ra lệnh:
"Rẽ vào đó."
Tôi liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Trên mặt tên đầu trọc thoáng hiện một vẻ kinh ngạc tột độ.
Hắn siết nhẹ tay lái, ấp úng:
"Tôi… tôi không chắc có phải chỗ này không."
Tôi lạnh lùng lặp lại mệnh lệnh:
"Chính là chỗ này. Quẹo vào."
"Được… được."
Hắn cúi đầu, ngoan ngoãn đánh lái, cho xe chạy lên cây cầu đá.
Quả nhiên, ngay phía trước, trên sườn núi, một ngôi làng nhỏ hiện ra.
Tôi nhàn nhã hỏi:
"Làng phía trước, đúng không?"
Hắn ấp úng:
"Hình như… hình như là chỗ này…"
"Mày… mày từng đến đây?"
Bên cạnh, người phụ nữ quay sang nhìn tôi, sắc mặt kinh hoàng.
Tôi buông tay khỏi cổ tay bà ta.
"Bà không cần biết."
"Mày… mày định làm gì?"
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười:
"Tao nói rồi mà chỉ ai trả lời đúng mới được phép sống."
Tôi cởi trói cho tên đầu trọc, bắt hắn tự đào hố, chôn xác hai thằng đồng bọn.
Xong xuôi mọi thứ, trời đã gần hai giờ sáng.
Trước khi chết, tên râu ria vẫn cố gào lên:
"Dù mày giỏi cỡ nào đi nữa, chỉ cần mày dám bước chân vào Phong Trại, mày nhất định không có đường ra! Chờ c.h.ế.t đi!"
Ha! Hắn nghĩ tôi dễ bị dọa vậy sao?
Tôi trói tên đầu trọc lại một lần nữa, cảnh cáo:
"Đừng có mơ bỏ trốn hay giở trò. Dám chạy thì mày cũng có kết cục như hai đứa kia."
Khoảng sáu giờ sáng, khi tôi đang giả vờ ngủ trên chiếc giường đất.
Nhìn thấy một bóng người đứng lặng trước mặt.
Tôi nheo mắt, quan sát qua hàng mi.
Là người phụ nữ đã dụ tôi lên xe hôm đó.
Bà ta rón rén đi đến bên cạnh tên đầu trọc, bắt đầu nhẹ nhàng cởi trói cho hắn.
Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Chỉ trong chốc lát, bà ta đã gỡ xong dây trói.
Khi tên đầu trọc loạng choạng đứng lên, tôi nghe thấy bước chân hắn không vững.
Bị trói cả đêm, chắc chắn chân tay hắn đã tê cứng.
Chờ đến khi tiếng bước chân của cả hai lọang xoạng ra khỏi cửa, tôi mới đứng dậy.
Bước đến cửa, tôi nhìn thấy bọn chúng đang dìu nhau chạy về phía chiếc xe Nissan Đông Phong cũ đậu trước nhà.
Tôi vác ba lô lên vai, nhàn nhã thong dong đi theo sau.
Chạy được vài bước, chúng cuối cùng cũng nhận ra tôi đang đi ngay phía sau.
Bà già hét lên:
"Chạy nhanh lên!"
Tên đầu trọc gần như muốn khóc:
"Mẹ ơi… chân con vẫn còn tê lắm…"
Ồ, thì ra là mẹ con à.
Người phụ nữ tức giận đập thùm thụp lên vai tên đầu trọc, gào lên:
"Mày mà là đàn ông thì quay lại g.i.ế.c con ả đó đi! Báo thù cho hai anh mày!"
Tên đầu trọc quay đầu nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, còn chào một cái.
Không biết có phải do nụ cười của tôi thiếu thân thiện hay không, nhưng sau khi tôi cười xong.
Bịch!
Hắn quỳ sụp xuống ngay trước mặt tôi.
Sau đó, hắn dập đầu như điên, lắp bắp:
"Đại tỉ, tha cho mẹ con em đi! Làm ơn tha cho chúng em!"
Tôi thong thả bước tới, nhìn hắn đang run rẩy quỳ trên đất, rồi liếc qua bà mẹ.
Nhún vai, tôi cười nói:
"Nhiều thêm một hành khách thôi mà. Cùng lên đường đi chứ?"
Tên đầu trọc lau nước mắt nước mũi, gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Hắn vội vàng leo lên ghế lái, trong khi tôi kéo bà mẹ vào ghế sau.
Sau khi yên vị, tôi lấy ra cây bút kẻ mày, lưỡi d.a.o sắc bén đặt ngay lên cổ hắn.
"Vẫn câu cũ—đừng có giở trò. Hậu quả tự chịu."
Tên đầu trọc gật đầu như bổ củi.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, lao về phía sâu trong vùng núi hoang vu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai tiếng trôi qua, nhưng xe vẫn chưa đến nơi.
Dù đường chỉ tầm bốn mươi cây số, lẽ ra đã phải tới từ lâu.
Tôi lập tức nhận ra—hai mẹ con này vẫn chưa thật sự biết sợ, lại định giở trò.
Tôi chậm rãi hỏi:
"Còn chưa tới à?"
Tên đầu trọc run rẩy:
"Chỗ này… trước giờ toàn đại ca đi… em ít đến… không nhớ đường rõ lắm."
Tôi chỉ "ồ" một tiếng, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.
"Bà thì sao? Nhận ra đường không?"
Bà ta trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng đáp:
"Không biết! Chưa từng đến!"
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt trốn tránh của bà ta bán đứng lời nói dối.
Tôi bật cười:
"Được thôi, vậy cứ từ từ tìm."
Nói xong, tôi rút cây bút kẻ mày khỏi cổ tên đầu trọc, chộp lấy cổ tay người phụ nữ.
Bà ta giật mình, hét lên:
"Mày làm gì? Tao còn có thể chạy đi đâu được chắc?"
Tôi khẽ cười:
"Đâu có, tôi chỉ sợ bà căng thẳng quá, muốn an ủi bà chút thôi."
Bà ta nghiến răng:
"Chó sói chúc tết gà! Mày mà có lòng tốt chắc?"
(Thành ngữ chỉ kẻ xấu mang ý đồ mà đến)
Tôi không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, len lỏi giữa những dãy núi trùng điệp.
Nơi này toàn núi non chập chùng, rất khó phân biệt.
Tên đầu trọc có đang vòng vo câu giờ hay không, tôi cũng không chắc.
Nhưng một điều có thể khẳng định chúng đang cố tình kéo dài thời gian.
Lại thêm khoảng ba mươi phút trôi qua, khi xe chạy đến một cây cầu đá bắc ngang qua con suối sâu,
Tôi đột nhiên ra lệnh:
"Rẽ vào đó."
Tôi liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Trên mặt tên đầu trọc thoáng hiện một vẻ kinh ngạc tột độ.
Hắn siết nhẹ tay lái, ấp úng:
"Tôi… tôi không chắc có phải chỗ này không."
Tôi lạnh lùng lặp lại mệnh lệnh:
"Chính là chỗ này. Quẹo vào."
"Được… được."
Hắn cúi đầu, ngoan ngoãn đánh lái, cho xe chạy lên cây cầu đá.
Quả nhiên, ngay phía trước, trên sườn núi, một ngôi làng nhỏ hiện ra.
Tôi nhàn nhã hỏi:
"Làng phía trước, đúng không?"
Hắn ấp úng:
"Hình như… hình như là chỗ này…"
"Mày… mày từng đến đây?"
Bên cạnh, người phụ nữ quay sang nhìn tôi, sắc mặt kinh hoàng.
Tôi buông tay khỏi cổ tay bà ta.
"Bà không cần biết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro