Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng
Chương 5
Khai Tân
2025-03-09 21:00:22
Ta thật muốn hỏi mụ: Bao nhiêu mới tính là nhiều, bao nhiêu mới gọi là ít?
“Nương nương, nay cả Lục gia đều nằm trong tay thần nữ. Của hồi môn nhiều hay ít thì có gì khác biệt chứ?”
Khác biệt rất lớn là đằng khác.
Của hồi môn tiến vào Đông Cung, ta có thể giữ lại trong tay bao nhiêu được chứ?
Thái Tử liệu có hỏi xin không?
Hoàng Hậu liệu có bắt ra lấy ra một ít để hiếu kính mụ không?
Nếu ta không ghi vào danh sách của hồi môn, làm sao bọn họ biết được ta có bao nhiều gia sản?
Mụ muốn dò xét gia tài thực sự của ta.
Hoàng Hậu nghe ta nói vậy có chút không vui.
Mụ bất chợt tỉnh ngộ.
Dù rằng ta đã ba năm không bước ra khỏi phủ, không có phụ huynh làm chỗ dựa nhưng cũng không phải hạng người ai cũng có thể tuỳ tiện khống chế, khi dễ.
Dẫu sao ba năm trước, ta cũng từng đối đầu với đám tộc lão của Lục thị, lấy thân phận nữ nhi đánh cờ, quăng bình; quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế xin chỉ từ hôn. Sao có thể là kiểu người mềm yếu, mặc người chà đạp?
“Bổn cung vốn định âm thầm cho ngươi thêm chút đồ, để danh sách của hồi môn càng thêm dày, lại sợ trùng với những gì mẫu thân người đã chuẩn bị sẵn nên mới hỏi vậy.”
“Đa tạ nương nương.”
Cho ta thêm đồ, tất nhiên ta sẽ nhận.
Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận.
Ta vừa rời khỏi Vị Ương cung, Hoàng Đế lại sai người tới tuyên triệu ta.
Ba năm không gặp, Hoàng Đế mất đi mấy đứa con trai, thoạt nhìn già cỗi đi rất nhiều.
“Thần nữ bái kiến bệ hạ.”
Hoàng Đế khẽ phất tay, ra vẻ trưởng bối hiền hoà, ôn tồn hỏi han vài câu, sau đó nhắc đến hôn sự với Thái Tử.
“Nương nương nói nên sớm định ngày thành hôn.”
Hoàng Đế gật đầu: “Trẫm sẽ sai Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, ngươi cứ trở về, an tâm chờ gả.”
“Dạ.”
Rời khỏi Hoàng Cung, ta cảm thấy khó chịu khắp người.
Ta tìm một tửu lâu, gọi vài món, uống chút rượu, đến khi chếnh choáng say lại càng khó chịu hơn.
Lúc Tam hoàng tử xuất hiện, ta vừa nhìn thấy y đã bật khóc.
Tại sao lại khóc ư?
Dĩ nhiên là để dụ dỗ y.
Những thứ không có được sẽ khiến người ta khao khát mãi mãi.
Huống hồ trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Ta đến tửu lâu, y cũng ở tửu lâu.
“Nếu thấy đau khổ, cứ khóc một trận cho thoả nỗi lòng. Thế gian này không có cửa ải nào không thể vượt qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mấy kẻ này… đúng là đứng nói chuyện thì chẳng đau eo.
Người mất hết thân nhân đâu phải y, nên y nói nghe dễ dàng lắm, khuyên nhủ cũng chẳng chút chân thành.
Nhưng ta không muốn đôi co với y về chuyện đó, chỉ rưng rưng nói: “Thái Tử, chàng ấy có ngoại thất.”
“Chuyện này…”
Ta lại hỏi: “Còn ngươi? Ngươi cũng có hôn ước, cũng chưa thành thân, vậy ngươi cũng nuôi ngoại thất sao?”
“Tất nhiên là không.”
Ta nhìn y một lát, sau đó xoay người, lặng lẽ uống rượu.
Y khuyên ta đừng uống nữa.
Lại khuyên ta đừng khóc nữa.
Ta vừa khóc vừa nói: “Ta không muốn gả cho Thái Tử. Chàng ấy gạt ta.”
“Chàng nói sẽ đợi ta mãn tàng, nói sẽ không có trắc phi, không có thị thiếp, nhưng chàng nuôi ngoại thất…”
“Ta yêu chàng nhiều năm như vậy, sao chàng có thể đối xử với ta thế này?”
Y không hứa hẹn bất cứ điều gì, chỉ sai Xuân Khứ đưa ta về phủ, dặn dò nàng chăm sóc ta thật tốt.
Về đến phủ, chỉ cần uống một bát canh giải rượu, ta lập tức tỉnh táo lại.
“Tiểu thư, Bùi đại nhân hẹn gặp ngài.”
“Hắn hẹn ta thì ta phải đi sao?”
Ta không đi gặp Bùi Hoài Vũ.
Người của Tam hoàng tử bắt đầu gây khó dễ cho Thái Tử, từng bước dồn ép, muốn kéo gã xuống ngựa.
Một bên là con trai của Hoàng Hậu, một bên là con trai của Quý phi.
Hai người đó tranh đấu nhiều năm như vậy vẫn chưa phân thắng bại.
“Xuân Khứ, giúp Tam hoàng tử một tay.”
Một Thái Tử lòng đầy toan tính, một Tam hoàng tử có tình cảm với ta nhưng không dám mở lời.
Ai dễ lợi dụng hơn, lòng ta hiểu rõ.
Tất nhiên, ta đã có lựa chọn cho mình.
Hơn nữa, Tam hoàng tử đã từ hôn.
Ta không biết y thuyết phục Quý phi bằng cách nào, cũng không rõ y nắm được nhược điểm gì của nhà gái, chỉ biết hôn sự bị huỷ bỏ vô cùng nhanh chóng, không gây ra chút sóng gió nào.
Quý phi mở tiệc thưởng hoa, mời các khuê tú thế gia chưa xuất giá đến dự, rõ ràng có ý định tuyển chính phi cho Tam hoàng tử.
Ta nhìn tấm thiệp tinh xảo, thơm ngát trong tay.
“Tiểu thư, ngài có muốn đi không?”
“Tất nhiên phải đi.”
Thiệp mời đã đưa đến trước mặt, không đi chẳng phải sẽ làm Quý phi mất mặt sao?
“Nương nương, nay cả Lục gia đều nằm trong tay thần nữ. Của hồi môn nhiều hay ít thì có gì khác biệt chứ?”
Khác biệt rất lớn là đằng khác.
Của hồi môn tiến vào Đông Cung, ta có thể giữ lại trong tay bao nhiêu được chứ?
Thái Tử liệu có hỏi xin không?
Hoàng Hậu liệu có bắt ra lấy ra một ít để hiếu kính mụ không?
Nếu ta không ghi vào danh sách của hồi môn, làm sao bọn họ biết được ta có bao nhiều gia sản?
Mụ muốn dò xét gia tài thực sự của ta.
Hoàng Hậu nghe ta nói vậy có chút không vui.
Mụ bất chợt tỉnh ngộ.
Dù rằng ta đã ba năm không bước ra khỏi phủ, không có phụ huynh làm chỗ dựa nhưng cũng không phải hạng người ai cũng có thể tuỳ tiện khống chế, khi dễ.
Dẫu sao ba năm trước, ta cũng từng đối đầu với đám tộc lão của Lục thị, lấy thân phận nữ nhi đánh cờ, quăng bình; quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế xin chỉ từ hôn. Sao có thể là kiểu người mềm yếu, mặc người chà đạp?
“Bổn cung vốn định âm thầm cho ngươi thêm chút đồ, để danh sách của hồi môn càng thêm dày, lại sợ trùng với những gì mẫu thân người đã chuẩn bị sẵn nên mới hỏi vậy.”
“Đa tạ nương nương.”
Cho ta thêm đồ, tất nhiên ta sẽ nhận.
Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận.
Ta vừa rời khỏi Vị Ương cung, Hoàng Đế lại sai người tới tuyên triệu ta.
Ba năm không gặp, Hoàng Đế mất đi mấy đứa con trai, thoạt nhìn già cỗi đi rất nhiều.
“Thần nữ bái kiến bệ hạ.”
Hoàng Đế khẽ phất tay, ra vẻ trưởng bối hiền hoà, ôn tồn hỏi han vài câu, sau đó nhắc đến hôn sự với Thái Tử.
“Nương nương nói nên sớm định ngày thành hôn.”
Hoàng Đế gật đầu: “Trẫm sẽ sai Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, ngươi cứ trở về, an tâm chờ gả.”
“Dạ.”
Rời khỏi Hoàng Cung, ta cảm thấy khó chịu khắp người.
Ta tìm một tửu lâu, gọi vài món, uống chút rượu, đến khi chếnh choáng say lại càng khó chịu hơn.
Lúc Tam hoàng tử xuất hiện, ta vừa nhìn thấy y đã bật khóc.
Tại sao lại khóc ư?
Dĩ nhiên là để dụ dỗ y.
Những thứ không có được sẽ khiến người ta khao khát mãi mãi.
Huống hồ trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Ta đến tửu lâu, y cũng ở tửu lâu.
“Nếu thấy đau khổ, cứ khóc một trận cho thoả nỗi lòng. Thế gian này không có cửa ải nào không thể vượt qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mấy kẻ này… đúng là đứng nói chuyện thì chẳng đau eo.
Người mất hết thân nhân đâu phải y, nên y nói nghe dễ dàng lắm, khuyên nhủ cũng chẳng chút chân thành.
Nhưng ta không muốn đôi co với y về chuyện đó, chỉ rưng rưng nói: “Thái Tử, chàng ấy có ngoại thất.”
“Chuyện này…”
Ta lại hỏi: “Còn ngươi? Ngươi cũng có hôn ước, cũng chưa thành thân, vậy ngươi cũng nuôi ngoại thất sao?”
“Tất nhiên là không.”
Ta nhìn y một lát, sau đó xoay người, lặng lẽ uống rượu.
Y khuyên ta đừng uống nữa.
Lại khuyên ta đừng khóc nữa.
Ta vừa khóc vừa nói: “Ta không muốn gả cho Thái Tử. Chàng ấy gạt ta.”
“Chàng nói sẽ đợi ta mãn tàng, nói sẽ không có trắc phi, không có thị thiếp, nhưng chàng nuôi ngoại thất…”
“Ta yêu chàng nhiều năm như vậy, sao chàng có thể đối xử với ta thế này?”
Y không hứa hẹn bất cứ điều gì, chỉ sai Xuân Khứ đưa ta về phủ, dặn dò nàng chăm sóc ta thật tốt.
Về đến phủ, chỉ cần uống một bát canh giải rượu, ta lập tức tỉnh táo lại.
“Tiểu thư, Bùi đại nhân hẹn gặp ngài.”
“Hắn hẹn ta thì ta phải đi sao?”
Ta không đi gặp Bùi Hoài Vũ.
Người của Tam hoàng tử bắt đầu gây khó dễ cho Thái Tử, từng bước dồn ép, muốn kéo gã xuống ngựa.
Một bên là con trai của Hoàng Hậu, một bên là con trai của Quý phi.
Hai người đó tranh đấu nhiều năm như vậy vẫn chưa phân thắng bại.
“Xuân Khứ, giúp Tam hoàng tử một tay.”
Một Thái Tử lòng đầy toan tính, một Tam hoàng tử có tình cảm với ta nhưng không dám mở lời.
Ai dễ lợi dụng hơn, lòng ta hiểu rõ.
Tất nhiên, ta đã có lựa chọn cho mình.
Hơn nữa, Tam hoàng tử đã từ hôn.
Ta không biết y thuyết phục Quý phi bằng cách nào, cũng không rõ y nắm được nhược điểm gì của nhà gái, chỉ biết hôn sự bị huỷ bỏ vô cùng nhanh chóng, không gây ra chút sóng gió nào.
Quý phi mở tiệc thưởng hoa, mời các khuê tú thế gia chưa xuất giá đến dự, rõ ràng có ý định tuyển chính phi cho Tam hoàng tử.
Ta nhìn tấm thiệp tinh xảo, thơm ngát trong tay.
“Tiểu thư, ngài có muốn đi không?”
“Tất nhiên phải đi.”
Thiệp mời đã đưa đến trước mặt, không đi chẳng phải sẽ làm Quý phi mất mặt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro