Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Chương 1.

Khai Tân

2025-03-09 21:00:22

Tiếng kèn tang ai oán vang vọng không dứt.

Ta quỳ trước linh đường, chậm rãi thả từng nén vàng mã vào chậu than.

Ngọn lửa bùng lên, tựa như u linh nhảy múa giữa màn đêm.

Hai cổ quan tài, một đặt xác mẫu thân ta, một đặt xác tẩu tẩu ta.

Hôm qua, tin phụ thân và ca ca tử trận truyền về Kinh Thành, mẫu thân và tẩu tẩu lòng như lửa đốt, vội vã vào cung dò hỏi thực hư.

Hai canh giờ sau, tẩu tẩu được cung nhân khiêng về.

Mẫu thân thần sắc hoảng hốt, lưu luyến nhìn ta, đôi mắt như có ngàn lời muốn nói, ngàn vạn dặn dò chưa kịp thốt, nước mắt tràn mi.

Sau cùng, bà chỉ lặng lẽ quay người, kiên quyết tự nhốt mình trong phòng.

Đến khi ta phát giác có điều không ổn, phá cửa xông vào, chỉ thấy bà mặc y phục đỏ thẫm, treo cổ tự tận.

Không lưu lại dù chỉ một lời…

Chỉ trong một đêm, ta mất phụ thân, mất ca ca, mất mẫu thân, mất tẩu tẩu.

Ngoảnh đầu nhìn lại, nam nhi Lục gia hơn tám mươi người, trấn thủ biên giới, bảo vệ sơn hà; tất cả đều bỏ mạng nơi biên ải.

Nữ quyến xuất giá, kẻ c.h.ế.t thảm, người hoá điên.

Một Lục gia rộng lớn, đông đúc như vậy, từ lúc thịnh vượng đến khi lụi tàn, chưa đầy một trăm năm.

Ta bi thương cùng cực nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi.

Ta muốn đi theo người thân lại sợ Lục gia tuyệt diệt.

Ta bỏ thêm hai nén vàng mã vào chậu than.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên một góc quan tài, cũng rọi sáng gương mặt ta.

Cung nhân bảo rằng tẩu tẩu vì quá đỗi bi thương mà tự đ.â.m đầu vào cột, mẫu thân chịu không nổi đả kích nên treo cổ quyên sinh.

Người đến phúng viếng đều khuyên ta nén bi thương.

Nhưng ta biết, mẫu thân và tẩu tẩu tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường.

Phụ thân và ca ca tử trận, thi hài chưa về; với tính cách của họ, nhất định sẽ bảo ta đích thân đến biên ải đón linh cữu về kinh.

Hai người họ đã gặp phải chuyện gì trong cung? Đến mức khiến tẩu tẩu đập đầu vào cột, khiến mẫu thân không để lại một lời mà tự sát?

Việc này không hợp lẽ thường.

Ta muốn kiểm tra t.h.i t.h.ể mẫu thân và tẩu tẩu.

Đó là tội đại bất kính.

Nhưng ta càng không muốn để họ c.h.ế.t không nhắm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đuổi tất cả mọi người ra khỏi linh đường, chỉ giữ lại mình Xuân Khứ. Nàng ấy giỏi nhất là giả giọng.

Ta bảo nàng khóc thật lớn. Còn ta thì đi kiểm tra t.h.i t.h.ể mẫu thân và tẩu tẩu.

Áo tang của mẫu thân là do tự tay ta mặc, thân thể cũng do chính tay ta lau rửa.

Trên người bà không có vết thương khả nghi, xương cốt hoàn chỉnh, cũng không có dấu hiệu trúng độc.

Đến lượt tẩu tẩu…

Lúc cung nhân đưa xác tẩu tẩu về, bảo Hoàng Thượng ban khẩu dụ, lệnh cho ma ma trong cung tẩy rửa, thay áo tang rồi đặt vào quan tài.

Chuyện này đối với gia đình quan lại mà nói là một điều hết sức hãnh diện.

Nhưng giờ khắc này, ta cảm thấy nhất định có điều mờ ám.

Trong quan tài, một tấm vải tang che khuất gương mặt của tẩu tẩu. Ta vừa vươn tay, còn chưa kịp chạm đến thì vải tang đã bị gió thổi bay.

Đôi mắt tẩu tẩu trợn trừng, tròng mắt lồi ra, trên trán có một vết thương lớn cỡ miệng bát, sâu đến tận xương tuỷ.

“Tẩu tẩu…” Ta khẽ gọi, nước mắt cuồn cuộn trào dâng.

Dường như cảm nhận được nỗi bi ai của ta, đôi tay đang giao nhau trên bụng tẩu tẩu bỗng trượt xuống, đập nhẹ vào vách quan tài.

Ta nắm lấy tay nàng, chợt phát hiện trên cổ tay hiện rõ một vòng bầm tím.

Tay bên kia cũng có.

Ta lập tức cởi bỏ đồ tang trên người tẩu tẩu.

Khắp thân thể nàng, trừ những vết hoại tử, còn có vô số vết thương lớn nhỏ và dấu răng in hằn rõ nét.

Hai đoá hoa anh đào trước n.g.ự.c gần như chẳng còn nguyên vẹn.

Tay ta run rẩy, đè nén cơn phẫn nộ ngút trời, tiếp tục cởi bỏ váy của nàng.

Nơi ấy, m.á.u thịt bầy nhầy, không có lấy một tấc da lành lặn.

“...”

Ta há miệng nhưng lại khóc không thành tiếng.

“Tiểu thư, có người tới.” Xuân Khứ nhắc nhở ra.

“Xuân Khứ.”

Ta gần như đứng không vững, tay bấu chặt vào mép quan tài.

Xuân Khứ bước đến, vừa liếc mắt nhìn vào trong đã mở trừng mắt, cắn chặt môi mới không thét lên thành tiếng.

“Mặc lại áo tang cho tẩu tẩu.”

“Dạ… dạ.”

Ta quỳ xuống trước linh đường, nghẹn ngào gào khóc…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Số ký tự: 0