Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Chương 2

Khai Tân

2025-03-09 21:00:22

Ta biết vì sao tẩu tẩu lại chết.

Nàng đã chịu nỗi nhục không ai có thể chịu đựng. Một người kiêu ngạo như nàng sao có thể cam lòng chịu nhục?

Nàng và đại ca tình vững hơn vàng, sao có thể chấp nhận sống tạm bợ?

Mẫu thân ngàn lời vạn ý cớ sao không thể thốt ra? Cớ sao lại chọn cách tự vẫn?

Bởi bà đã tận mắt chứng kiến tẩu tẩu bị làm nhục đến chết, mà lại lực bất tòng tâm, không thể cứu cũng chẳng thể bảo vệ.

“Cẩm Húc…”

Ta ngước nhìn nam tử đang bước nhanh tới.

Những ngọn đèn lồng trong linh đường chiếu sáng gương mặt gã, ta thấy gã càng lúc càng gần.

Suýt chút nữa ta đã lao lên xé nát gã, nhưng bị Xuân Khứ giữ chặt: “Tiểu thư, tiểu thư…”

Ta chợt bừng tỉnh.

Phải rồi, gã là Thái Tử. Tổn thương gã là phạm thượng.

Cũng là tự vạch trần việc ta đã biết được một phần chân tướng.

Hoàng Đế cũng sẽ có cớ để tận diệt Lục gia ta.

Hận ý cuồn cuộn trong đáy mắt.

“Điện hạ.”

Ta nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.

“Cẩm Húc, xin lỗi, Cô trở về chậm mất rồi.”

Ta giả vờ ngất đi.

Thái Tử bế ta sang gian phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Gã dường như vô cùng đau lòng, thương tiếc lau đi giọt lệ nơi khoé mắt ta.

Sau đó, gã đứng dậy, bước vào linh đường.

Ta mở mắt ra, nhìn chòng chọc lên nóc giường.

Bàn tày siết chặt lấy đệm, đến mức xé rách một mảng lớn.

Triệu thị…

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

 

Mẫu thân, tẩu tẩu còn chưa hạ táng, đã có kẻ bắt đầu dòm ngó, muốn chia chác sản nghiệp Lục gia.

Lại có kẻ đề nghị tìm một người thuộc Ngũ Phục làm con thừa tự, lo chuyện quăng bình, đánh cờ.

“Ngoại tổ của ta có biểu huynh.”

“Tẩu tẩu của ta có cháu ruột.”

Ta lạnh lùng nhìn mấy lão già hèn mạt tự cho mình là đúng kia.

“Đây là chuyện của Lục gia ta, không đến lượt người ngoài xen vào.”

“Người chỉ là một bé gái vô tri, biết cái gì chứ?”

Ta không hiểu đạo lý cao siêu, nhưng ta biết rõ những việc ác mà bọn họ và đám con cháu đã làm.

Ta phát cho mỗi người một phong thư.

Sau khi đọc xong, ai nấy tay chân run rẩy, sắc mặt đen kịt như đáy nồi, trong mắt không giấu nổi vẻ sợ hãi cùng hoảng loạn.

“Giờ thì… các vị tộc lão còn muốn quản chuyện của Lục gia nữa không?”

“Ta có tư cách đánh cờ, quăng bình không?”

Bọn họ mở miệng muốn mắng ta đại nghịch bất đạo, muốn chỉ trích ta làm xằng làm bậy.

Nhưng nhược điểm của bọn họ lại đang nằm trong tay ta.

Tất cả đều cảm thấy cách làm của ta không đúng, nhưng Lục gia chỉ còn lại một mình ta.

“Ta muốn đợi phụ thân và đại ca trở về, để họ được hợp táng.”

Mặc kệ là dùng băng hay dùng thuốc, mặc kệ tiêu tốn núi vàng hay núi bạc, ta nhất định phải để phụ thân, mẫu thân, đại ca, tẩu tẩu được an táng bên nhau.

Ta nói muốn đến biên cương rước linh cữu nhưng Hoàng Đế không cho phép, triều thần không cho phép.

Bọn họ đường hoàng nói rằng biên cương đường xá xa xôi, ta đi một chuyến phải mất mấy tháng.

Linh cữu của phụ thân và đại ca đang trên đường trở về Kinh Thành rồi.

“Dù vậy, ta cũng phải đi đón.”

Ta biết, bọn họ không dám để ta đến biên cương, sợ ta điều tra ra chân tướng, sợ ta làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Ta nhất quyết đòi đi, Hoàng Đế sai Thái Tử và Tam hoàng tử cùng theo.

Ngoài mặt là hộ tống, nhưng thực chất là giám sát.

Ta cởi bỏ nữ phục, khoác lên mình áo tang nam tử, búi tóc kiểu nam nhân, phóng ngựa rời khỏi Kinh Thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đi được nửa đường, ta gặp đoàn hộ tống linh cữu của phụ thân và đại ca.

Thi thể của họ tàn tạ không còn hình người, vết thương chồng chất, không còn nhận ra diện mạo vốn có.

Nhưng ta biết, đó là họ.

Trung thành cả đời với quân vương, trấn thủ cả đời chốn biên cương.

Không c.h.ế.t trong tay quân địch, lại c.h.ế.t dưới tay Hoàng Đế, c.h.ế.t dưới tay đồng bào.

Đáng hận!

Ta đưa phụ thân và ca ca về kinh, cắt một lọn tóc, đặt vào tay phụ mẫu.

Kiếp sau, ta vẫn muốn làm con của họ.

Ta đặt chiếc bùa bình an năm xưa chưa kịp tặng vào tay ca ca.

Kiếp sau, ta vẫn muốn làm muội muội của ca ca.

Hi vọng họ đi chậm một chút, để tận mắt chứng kiến ngày ta g.i.ế.c sạch Triệu thị, thay họ báo thù rửa hận.

“Khởi linh!”

“Hiếu tử hiền tôn, quỳ xuống…”

Lục gia chỉ còn lại mình ta, lấy đâu ra hiếu tử hiền tôn.

Ta không ngờ Hoàng Đế lại đích thân đến.

Lão còn dám đến!

“Truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng: Người c.h.ế.t làm trọng, miễn quỳ.”

Nhưng ta vẫn quỳ xuống, lớn tiếng thưa:

“Thần nữ Lục thị, xin được thoái hôn với Thái Tử, kế thừa tước vị, tuyển chồng ở rể, tiếp nối hương hoả Lục gia.”

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Chú thích:

五服 (Ngũ phục) là hệ thống năm bậc tang phục trong lễ tang của Trung Quốc cổ đại, dùng để phân chia mức độ thân sơ giữa người sống và người đã khuất. Đây cũng là căn cứ để xác định ai có quyền thừa kế hoặc chủ trì tang sự.

Hệ thống này bao gồm năm bậc, từ gần đến xa:

斩衰 (Trảm thôi) – mức tang nặng nhất:

- Dành cho con trai để tang cha mẹ.

- Dùng vải gai thô ráp nhất, không viền, phải để tang trong 3 năm (thực tế thường là 27 tháng).

齐衰 (Tề thôi) – mức tang thứ hai:

- Dành cho cháu trai để tang ông bà nội, con trai để tang mẹ kế, v.v.

- Vải gai mềm hơn một chút, thời gian để tang 1 năm.

大功 (Đại công) – mức tang thứ ba:

- Dành cho cháu nội để tang ông bà cố, chắt để tang ông bà nội, anh em ruột để tang nhau.

- Vải gai tốt hơn, để tang 9 tháng.

小功 (Tiểu công) – mức tang thứ tư:

- Dành cho anh em họ hàng xa hơn (anh em họ, cháu họ để tang chú bác...).

- Vải mịn hơn nữa, để tang 5 tháng.

缌麻 (Ty ma) – mức tang nhẹ nhất:

- Dành cho họ hàng xa như anh em họ xa, con cô con cậu để tang nhau.

- Vải mỏng nhất, để tang 3 tháng.

Hệ thống Ngũ phục còn được dùng để xác định ai có thể kế tự, ai có quyền chủ trì tang lễ, và ai được quyền thừa kế tài sản.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Tục "quăng bình"(摔盆 – Suất bồn) Đây là nghi thức đặc biệt trong tang lễ, thường do trưởng tử hoặc người thừa tự của người đã khuất thực hiện.

Khi quan tài sắp được đưa ra khỏi nhà để đi chôn cất, trưởng tử sẽ cầm một cái chậu đất (bình, bồn) rồi ném xuống đất làm vỡ nó.

Hành động này có ý nghĩa:

Thể hiện sự đau buồn và tuyệt vọng khi mất đi người thân.

Tượng trưng cho sự cắt đứt ràng buộc giữa người sống và người chết, để người đã khuất ra đi thanh thản, không lưu luyến dương gian.

Trong một số quan niệm, việc làm vỡ chậu còn có nghĩa là "đập tan xui xẻo", tránh để tang sự ảnh hưởng xấu đến con cháu.

Tục "đánh cờ"trong đám tang Một số nơi có tập tục người nhà và bạn bè của người mất sẽ đánh cờ, chơi bài ngay trong đám tang.

Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tục này có những ý nghĩa sau:

An ủi vong linh: Người xưa tin rằng người mất vẫn có thể nhìn thấy cảnh sinh hoạt xung quanh, nên đánh cờ giúp tạo cảm giác bình thường, để họ ra đi thanh thản.

Giữ bầu không khí ổn định: Trong những đám tang dài ngày, người thân có thể kiệt sức vì đau buồn, nên đánh cờ là một cách giữ tinh thần tỉnh táo, tránh quá bi thương.

Tưởng nhớ người đã khuất: Nếu lúc sinh thời người mất thích đánh cờ, thì đây cũng là một cách để tưởng niệm họ.

Cả hai tục này đều phản ánh quan niệm của người xưa về sự sống và cái chết – vừa đau buồn nhưng cũng vừa hướng tới việc để người mất ra đi thanh thản, tránh lưu luyến nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Số ký tự: 0