Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng
Chương 3
Khai Tân
2025-03-09 21:00:22
Ta chắc chắn Hoàng Đế sẽ không đồng ý.
Lục gia vẫn còn nền tảng, danh vọng, và cả Lục gia quân.
Ai cưới ta, kẻ đó sẽ có được tất cả.
Lão không thể để một thế lực lớn như vậy rơi vào tay kẻ khác.
“Trẫm thông cảm nỗi đau mất hết thân nhân chỉ trong một đêm của ngươi, miễn cho ngươi tội bất kính. Con cháu Lục gia trung thành tận tuỵ với nước, huyết mạch không thể bị cắt đứt. Hôn ước giữa người và Thái Tử vẫn giữ nguyên, chờ mai này có đích thứ tử sẽ ban họ Lục, kế thừa hương hoả Lục gia.”
Hoàng Đế cho rằng đó là ân điển to lớn.
Nực cười! Lục Cẩm Húc này mà thèm dính tới dòng m.á.u bẩn thỉu, hôi thối của Triệu thị hay sao?
Lục gia một dạ trung thành lại rơi vào kết cục này.
Ta muốn Triệu thị phải tuyệt diệt!
“Thần nữ tạ ơn!”
Ta nhìn phụ mẫu, huynh tẩu được hạ táng, nhìn quan tài bị bùn đất vùi lấp, chậm rãi hoá thành gò mộ.
Đạo sĩ cất giọng: “Hiếu tử hiền tôn, quỳ xuống.”
Ta quỳ xuống, nghẹn ngào khóc lớn: “Phụ thân, mẫu thân…”
Tiếng gọi vang vọng, kinh động đàn chim trong rừng.
Từ này, vị tiểu thư nhân hậu, thiện lương của Lục gia đã c.h.ế.t rồi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Sau khi trở về phủ, ta ngã bệnh.
Xuân Khứ bẩm báo, mấy lão già đáng khinh kia lại bắt đầu không chịu an phận.
Trong thức ăn của ta cũng phát hiện có độc.
“Những kẻ có liên quan, toàn bộ bán đi.”
“Không thẩm tra sao?”
“Lục gia cũng nên thay m.á.u rồi. Kẻ núp trong bóng tối đã đến lúc bị kéo ra ánh sáng.”
Ta khuấy đều bát thuốc.
Con đường báo thù mới chỉ bắt đầu.
Ta không vội.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Nửa tháng sau.
Thập hoàng tử - vị hoàng tử mà Hoàng Đế yêu thương nhất bị thiêu chất trong cung. Lửa bùng lên từ màn giường, đến khi cung nhân phát hiện thì đã không thể cứu vãn.
Lăng phi - mẫu phi của Thập hoàng tử ngất xỉu tại chỗ, sinh non rồi băng huyết, suýt chút nữa một xác hai mạng.
Hoàng Đế nổi trận lôi đình. Toàn bộ nô tài hầu hạ Thất hoàng tử đều bị loạn côn đánh chết, không một ai may mắn thoát tội.
Ta nhìn mười hai tượng gốm, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một trong số chúng, nhìn nó rơi xuống, vỡ nát.
“Tiểu thư, Thái Tử điện hạ muốn gặp ngài.”
“Nói với gã, ta đang giữ đạo hiếu, không gặp bất kỳ ai.”
Ta vô cùng rộng lượng, khuyên Thái Tử lập trắc phi, nạp thị thiếp, thái độ hết sức nhún nhường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tiểu thư, ngài đoán hắn có đồng ý không?”
Ta lắc đầu.
Thái Tử cũng muốn có được tất cả của Lục gia.
Gã có thể nạp thiếp, có thể có thứ tử, thứ nữ. Nhưng trước đó, ta phải gả vào Đông Cung, sinh con nối dõi.
Chưa đến lúc đó, gã còn kiêng dè, còn phải giả vờ.
Gã phải giấu đi người mình yêu, giấu đi tâm tư của mình.
Gã phải dỗ dành ta, làm ta một lòng một dạ yêu gã, cam tâm tình nguyện dâng Lục gia cho gã.
Chỉ có điều…
Kẻ muốn có được ta đâu chỉ mình gã.
Người muốn hút m.á.u từ ta cũng chẳng riêng gì gã.
“Nếu hắn trèo tường, cứ để hắn vào.”
“Dạ.”
Quả nhiên, Thái Tử trèo tường lẻn vào Lục phủ.
Lúc nhìn thấy ta, ánh mắt gã tràn đầy thương xót, bảo ta gầy đi, khuyên ta ăn nhiều một chút, nghĩ thoáng hơn, đừng để người thân đã khuất phải lo lắng.
Nói nghe mới nhẹ nhàng làm sao!
Nếu thân nhân của ta thọ hết c.h.ế.t già, ta dĩ nhiên có thể thoải mái buông bỏ. Nhưng họ là bị hôn quân hại chết!
“Sau này điện hạ đừng đến nữa.”
“Nhưng…”
“Tiễn khách.”
Ta không cho Thái Tử đến thăm. Những hoàng tử, công chúa, những người bạn chốn khuê phòng từng thân thiết cũng nhận được câu trả lời tương tự.
Dần dà, sự trung thành, dũng cảm của Lục gia bị người đời lãng quên. Triều đình có quan viên mới, biên cương có tướng quân mới.
Khi mặt hồ đã tĩnh lặng trở lại, ta bí mật gặp Đại Lý tự Thiếu khanh - Bùi Hoài Vũ.
Xuất thân mơ hồ, thủ đoạn tàn độc, vô tình tuyệt nghĩa, là con ch.ó săn trung thành của Hoàng Đế.
Một kẻ như vậy, khi ta đặt tay lên vai hắn, cởi bỏ quan phục của hắn, khẽ hôn len khoé môi hắn lại đờ người, run rẩy.
“Quận chúa…”
“Ta muốn có một đứa con. Bùi đại nhân có bằng lòng giúp đỡ không?”
Ta là ánh trăng sáng mà vô số nam tử khát vọng, si mê theo đuổi nhưng chẳng thể chạm tới.
Trước đây, hắn nhiều lần tình cờ gặp ta, giả vờ lạnh lùng hờ hững, nhưng lại âm thầm giúp ta vài lần.
Một người bận rộn như hắn, đừng nói vài lần, nếu không có tâm tư, một lần cũng không thể gặp được.
Triều thân đông đảo như vậy, ta chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn hắn.
Bởi vì hắn được Hoàng Đế tin tưởng.
Bởi vì hắn giữ chức vụ trong Đại Lý tự, trong tay nắm thực quyền, lại biết rõ bao chuyện xấu xa của quan lại.
Ta muốn hắn đem những thứ đó dâng đến trước mặt ta.
Và cả tên súc sinh đã lăng nhục tẩu tẩu của ta hôm đó…
“Bùi đại nhân, suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Lục gia vẫn còn nền tảng, danh vọng, và cả Lục gia quân.
Ai cưới ta, kẻ đó sẽ có được tất cả.
Lão không thể để một thế lực lớn như vậy rơi vào tay kẻ khác.
“Trẫm thông cảm nỗi đau mất hết thân nhân chỉ trong một đêm của ngươi, miễn cho ngươi tội bất kính. Con cháu Lục gia trung thành tận tuỵ với nước, huyết mạch không thể bị cắt đứt. Hôn ước giữa người và Thái Tử vẫn giữ nguyên, chờ mai này có đích thứ tử sẽ ban họ Lục, kế thừa hương hoả Lục gia.”
Hoàng Đế cho rằng đó là ân điển to lớn.
Nực cười! Lục Cẩm Húc này mà thèm dính tới dòng m.á.u bẩn thỉu, hôi thối của Triệu thị hay sao?
Lục gia một dạ trung thành lại rơi vào kết cục này.
Ta muốn Triệu thị phải tuyệt diệt!
“Thần nữ tạ ơn!”
Ta nhìn phụ mẫu, huynh tẩu được hạ táng, nhìn quan tài bị bùn đất vùi lấp, chậm rãi hoá thành gò mộ.
Đạo sĩ cất giọng: “Hiếu tử hiền tôn, quỳ xuống.”
Ta quỳ xuống, nghẹn ngào khóc lớn: “Phụ thân, mẫu thân…”
Tiếng gọi vang vọng, kinh động đàn chim trong rừng.
Từ này, vị tiểu thư nhân hậu, thiện lương của Lục gia đã c.h.ế.t rồi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Sau khi trở về phủ, ta ngã bệnh.
Xuân Khứ bẩm báo, mấy lão già đáng khinh kia lại bắt đầu không chịu an phận.
Trong thức ăn của ta cũng phát hiện có độc.
“Những kẻ có liên quan, toàn bộ bán đi.”
“Không thẩm tra sao?”
“Lục gia cũng nên thay m.á.u rồi. Kẻ núp trong bóng tối đã đến lúc bị kéo ra ánh sáng.”
Ta khuấy đều bát thuốc.
Con đường báo thù mới chỉ bắt đầu.
Ta không vội.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Nửa tháng sau.
Thập hoàng tử - vị hoàng tử mà Hoàng Đế yêu thương nhất bị thiêu chất trong cung. Lửa bùng lên từ màn giường, đến khi cung nhân phát hiện thì đã không thể cứu vãn.
Lăng phi - mẫu phi của Thập hoàng tử ngất xỉu tại chỗ, sinh non rồi băng huyết, suýt chút nữa một xác hai mạng.
Hoàng Đế nổi trận lôi đình. Toàn bộ nô tài hầu hạ Thất hoàng tử đều bị loạn côn đánh chết, không một ai may mắn thoát tội.
Ta nhìn mười hai tượng gốm, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một trong số chúng, nhìn nó rơi xuống, vỡ nát.
“Tiểu thư, Thái Tử điện hạ muốn gặp ngài.”
“Nói với gã, ta đang giữ đạo hiếu, không gặp bất kỳ ai.”
Ta vô cùng rộng lượng, khuyên Thái Tử lập trắc phi, nạp thị thiếp, thái độ hết sức nhún nhường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tiểu thư, ngài đoán hắn có đồng ý không?”
Ta lắc đầu.
Thái Tử cũng muốn có được tất cả của Lục gia.
Gã có thể nạp thiếp, có thể có thứ tử, thứ nữ. Nhưng trước đó, ta phải gả vào Đông Cung, sinh con nối dõi.
Chưa đến lúc đó, gã còn kiêng dè, còn phải giả vờ.
Gã phải giấu đi người mình yêu, giấu đi tâm tư của mình.
Gã phải dỗ dành ta, làm ta một lòng một dạ yêu gã, cam tâm tình nguyện dâng Lục gia cho gã.
Chỉ có điều…
Kẻ muốn có được ta đâu chỉ mình gã.
Người muốn hút m.á.u từ ta cũng chẳng riêng gì gã.
“Nếu hắn trèo tường, cứ để hắn vào.”
“Dạ.”
Quả nhiên, Thái Tử trèo tường lẻn vào Lục phủ.
Lúc nhìn thấy ta, ánh mắt gã tràn đầy thương xót, bảo ta gầy đi, khuyên ta ăn nhiều một chút, nghĩ thoáng hơn, đừng để người thân đã khuất phải lo lắng.
Nói nghe mới nhẹ nhàng làm sao!
Nếu thân nhân của ta thọ hết c.h.ế.t già, ta dĩ nhiên có thể thoải mái buông bỏ. Nhưng họ là bị hôn quân hại chết!
“Sau này điện hạ đừng đến nữa.”
“Nhưng…”
“Tiễn khách.”
Ta không cho Thái Tử đến thăm. Những hoàng tử, công chúa, những người bạn chốn khuê phòng từng thân thiết cũng nhận được câu trả lời tương tự.
Dần dà, sự trung thành, dũng cảm của Lục gia bị người đời lãng quên. Triều đình có quan viên mới, biên cương có tướng quân mới.
Khi mặt hồ đã tĩnh lặng trở lại, ta bí mật gặp Đại Lý tự Thiếu khanh - Bùi Hoài Vũ.
Xuất thân mơ hồ, thủ đoạn tàn độc, vô tình tuyệt nghĩa, là con ch.ó săn trung thành của Hoàng Đế.
Một kẻ như vậy, khi ta đặt tay lên vai hắn, cởi bỏ quan phục của hắn, khẽ hôn len khoé môi hắn lại đờ người, run rẩy.
“Quận chúa…”
“Ta muốn có một đứa con. Bùi đại nhân có bằng lòng giúp đỡ không?”
Ta là ánh trăng sáng mà vô số nam tử khát vọng, si mê theo đuổi nhưng chẳng thể chạm tới.
Trước đây, hắn nhiều lần tình cờ gặp ta, giả vờ lạnh lùng hờ hững, nhưng lại âm thầm giúp ta vài lần.
Một người bận rộn như hắn, đừng nói vài lần, nếu không có tâm tư, một lần cũng không thể gặp được.
Triều thân đông đảo như vậy, ta chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn hắn.
Bởi vì hắn được Hoàng Đế tin tưởng.
Bởi vì hắn giữ chức vụ trong Đại Lý tự, trong tay nắm thực quyền, lại biết rõ bao chuyện xấu xa của quan lại.
Ta muốn hắn đem những thứ đó dâng đến trước mặt ta.
Và cả tên súc sinh đã lăng nhục tẩu tẩu của ta hôm đó…
“Bùi đại nhân, suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro