Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng
Chương 4
Khai Tân
2025-03-09 21:00:22
Hắn nói sẽ giúp ta được toại nguyện.
Khờ thật đấy. Ta đâu chỉ muốn một đứa bé.
Ta muốn hắn dùng quyền lực trong tay mình để phục vụ cho ta. Ta muốn ngươi trở thành lưỡi đao sắc bén của ta. Ta chỉ đâu, hắn g.i.ế.c đó.
Bùi đại nhân g.i.ế.c người như ngoé của Đại Lý tự hoá ra cũng có lúc ý loạn tình mê, cũng sẽ dịu dàng như nước, lưu luyến triền miên gọi ta “Cẩm Húc…”.
Nếm được ngon ngọt, đêm nào hắn đều muốn trèo lên giường ta.
Đến khi mang thai, ta dứt khoát ra lệnh cho hắn không được đến nữa.
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hắn vẫn muốn đến sao? Được thôi, làm cho ta chút chuyện trước đã.
Con cháu Hoàng tộc đông như vậy, cũng đến lúc c.h.ế.t bớt vài tên rồi.
Nếu làm được, ta sẽ cho hắn chút dịu dàng.
Còn không làm được?
Hắn lấy tư cách gì xuất hiện trước mặt ta?
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Sau mười tháng hoài thai, ta đau đớn suốt hai ngày hai đêm mới sinh ra Lân Nhi.
Khi Xuân Khứ báo đó là một bé trai, ta thầm nghĩ: “Tốt quá rồi! Huyết mạch Lục gia cuối cùng cũng được tiếp nối.”
Bùi Hoài Vũ ôm đứa nhỏ, ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Cẩm Húc, nàng xem, con của chúng ta thật là đẹp.”
Phải, thằng bé rất đẹp.
Vậy nên, với tư cách làm cha, chẳng phải nên g.i.ế.c vài kẻ trong hoàng thất để chúc mừng hay sao?
Bùi Hoài Vũ quả thật là một thanh đao sắc bén.
Hắn giúp ta xoá bỏ dấu vết, khiến con đường ám sát hoàng gia của ta vô cùng thuận lợi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Lúc ta tuyên bố muốn nhận một đứa trẻ làm con thừa tự để thừa kế hương hoả Lục gia, không ít người kinh ngạc.
Nếu Lục gia có gia chủ, thì đích thứ tử của ta và Thái Tử phải làm sao đây?
Người sốt sắng nhất dĩ nhiên là Thái Tử.
“Chỉ là nhận con thừa tự để thờ phụng tổ tiên mà thôi, có ai nói sẽ giao Lục gia cho nó đâu.”
“Nhưng…”
Ta khẽ thở dài: “Tháng ngày thủ tang thật sự quá quạnh quẽ. Có một đứa trẻ bầu bạn cũng xem như tìm được chút niềm vui.”
“Thêm một đứa con, sau này con chúng ta sẽ có thêm một người huynh đệ phò tá.”
Ta đã nói đến mức này, Thái Tử còn có thể làm gì ngoài trầm mặc đồng ý?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Lục gia đưa tới vài đứa trẻ, thuộc hạ của phụ thân cũng dẫn theo vài đứa để ta lựa chọn, xem đứa nào hợp mắt hợp ý mà nhận nuôi.
Ta đã sớm sắp xếp ổn thoả, đứa bé được chọn chỉ có thể là Lân Nhi.
Lần đầu tiên cái tên Lục Lân xuất hiện ở kinh đô chính là ngay trên long án của Hoàng Đế.
Đám người Lục gia không được chọn mắng ta hồ đồ, không chọn người trong gia tộc mà lại chọn con của người ngoài, bảo ta đang dâng cả Lục gia cho kẻ khác.
Nhìn bộ dạng bọn họ lúc này, nhớ lại trước đây khi ai cũng nghĩ con mình sẽ được chọn, thái độ có giống vậy đâu.
Lễ vật từ các gia tộc gửi đến, ban thưởng từ trong cung đưa ra, trong chớp mắt đã chặn kín miệng kẻ dị nghị.
Bùi Hoài Vũ tặng một chiếc khoá trường mệnh vô cùng tinh xảo.
Ta đặc biệt chọn nó để đeo lên người Lân Nhi.
Ta đâu thiếu ngọc ngà châu báu, cố ý chọn thứ Bùi Hoài Vũ tặng, tất nhiên là có mục đích khác.
Khi Lân Nhi biết đi, biết gọi “cô cô”, ta cũng vừa mãn tang.
Đứa bé ấy tròn trĩnh, đáng yêu, đôi mắt giống Bùi Hoài Vũ như đúc.
Lúc nó bi bô non nớt gọi “cô cô” thật khiến lòng người tan chảy.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Hoàng Hậu triệu ta vào vung.
Mụ vẫn dịu dàng như xưa, thân thiết bảo ta ngồi xuống bên cạnh, lời nói tràn đầy sự quan tâm, cuối cùng nhắc đến hôn sự của ta và Thái Tử.
“Mọi việc xin nghe theo sắp xếp của nương nương.” Ta cúi đầu, lộ ra dáng vẻ thẹn thùng.
Hoàng Hậu trịnh trọng hỏi ra định nhờ ai chủ trì hôn lễ.
“Thần nữ đã nhờ ngoại tổ mẫu và các cữu mẫu đến giúp.”
“Vậy cũng tốt.”
Ta chỉ không ngờ mụ sẽ hỏi ta có bao nhiêu của hồi môn.
Lục gia giàu có, vô cùng giàu có.
Mỗi năm kiếm được rất nhiều, cũng chi ra không ít.
Những tướng sĩ bị thương không thể tiếp tục ra trận đều đến làm quản sự tại các cửa hàng, trang trại, xưởng chế tác của Lục gia.
Con cái bọn họ cũng được trợ cấp một khoản.
Lục gia có bao nhiêu cửa hàng? Gần vạn gian. Trang trại lớn nhỏ mấy vạn cái.
Mỗi châu huyện đều có xưởng chế tác cung ứng hàng hoá cho địa phương và nơi khác.
Ba năm trước, Lục gia có tiền nhưng không nhiều lắm. Ba năm sau, ta có thể ngẩng cao đầu nói: Lục gia giàu có đến mức có thể địch quốc.
“Mẫu thân đã sớm chuẩn bị hồi môn cho thần nữ. Đến lúc thành thân sẽ thương nghị cũng trưởng bối.”
“Nói cũng phải. Ý của bổn cung là của hồi môn của con có thể thêm nhiều một chút thì cứ thêm nhiều một chút, để không bị người khác khinh thường.”
Khờ thật đấy. Ta đâu chỉ muốn một đứa bé.
Ta muốn hắn dùng quyền lực trong tay mình để phục vụ cho ta. Ta muốn ngươi trở thành lưỡi đao sắc bén của ta. Ta chỉ đâu, hắn g.i.ế.c đó.
Bùi đại nhân g.i.ế.c người như ngoé của Đại Lý tự hoá ra cũng có lúc ý loạn tình mê, cũng sẽ dịu dàng như nước, lưu luyến triền miên gọi ta “Cẩm Húc…”.
Nếm được ngon ngọt, đêm nào hắn đều muốn trèo lên giường ta.
Đến khi mang thai, ta dứt khoát ra lệnh cho hắn không được đến nữa.
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hắn vẫn muốn đến sao? Được thôi, làm cho ta chút chuyện trước đã.
Con cháu Hoàng tộc đông như vậy, cũng đến lúc c.h.ế.t bớt vài tên rồi.
Nếu làm được, ta sẽ cho hắn chút dịu dàng.
Còn không làm được?
Hắn lấy tư cách gì xuất hiện trước mặt ta?
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Sau mười tháng hoài thai, ta đau đớn suốt hai ngày hai đêm mới sinh ra Lân Nhi.
Khi Xuân Khứ báo đó là một bé trai, ta thầm nghĩ: “Tốt quá rồi! Huyết mạch Lục gia cuối cùng cũng được tiếp nối.”
Bùi Hoài Vũ ôm đứa nhỏ, ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Cẩm Húc, nàng xem, con của chúng ta thật là đẹp.”
Phải, thằng bé rất đẹp.
Vậy nên, với tư cách làm cha, chẳng phải nên g.i.ế.c vài kẻ trong hoàng thất để chúc mừng hay sao?
Bùi Hoài Vũ quả thật là một thanh đao sắc bén.
Hắn giúp ta xoá bỏ dấu vết, khiến con đường ám sát hoàng gia của ta vô cùng thuận lợi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Lúc ta tuyên bố muốn nhận một đứa trẻ làm con thừa tự để thừa kế hương hoả Lục gia, không ít người kinh ngạc.
Nếu Lục gia có gia chủ, thì đích thứ tử của ta và Thái Tử phải làm sao đây?
Người sốt sắng nhất dĩ nhiên là Thái Tử.
“Chỉ là nhận con thừa tự để thờ phụng tổ tiên mà thôi, có ai nói sẽ giao Lục gia cho nó đâu.”
“Nhưng…”
Ta khẽ thở dài: “Tháng ngày thủ tang thật sự quá quạnh quẽ. Có một đứa trẻ bầu bạn cũng xem như tìm được chút niềm vui.”
“Thêm một đứa con, sau này con chúng ta sẽ có thêm một người huynh đệ phò tá.”
Ta đã nói đến mức này, Thái Tử còn có thể làm gì ngoài trầm mặc đồng ý?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Lục gia đưa tới vài đứa trẻ, thuộc hạ của phụ thân cũng dẫn theo vài đứa để ta lựa chọn, xem đứa nào hợp mắt hợp ý mà nhận nuôi.
Ta đã sớm sắp xếp ổn thoả, đứa bé được chọn chỉ có thể là Lân Nhi.
Lần đầu tiên cái tên Lục Lân xuất hiện ở kinh đô chính là ngay trên long án của Hoàng Đế.
Đám người Lục gia không được chọn mắng ta hồ đồ, không chọn người trong gia tộc mà lại chọn con của người ngoài, bảo ta đang dâng cả Lục gia cho kẻ khác.
Nhìn bộ dạng bọn họ lúc này, nhớ lại trước đây khi ai cũng nghĩ con mình sẽ được chọn, thái độ có giống vậy đâu.
Lễ vật từ các gia tộc gửi đến, ban thưởng từ trong cung đưa ra, trong chớp mắt đã chặn kín miệng kẻ dị nghị.
Bùi Hoài Vũ tặng một chiếc khoá trường mệnh vô cùng tinh xảo.
Ta đặc biệt chọn nó để đeo lên người Lân Nhi.
Ta đâu thiếu ngọc ngà châu báu, cố ý chọn thứ Bùi Hoài Vũ tặng, tất nhiên là có mục đích khác.
Khi Lân Nhi biết đi, biết gọi “cô cô”, ta cũng vừa mãn tang.
Đứa bé ấy tròn trĩnh, đáng yêu, đôi mắt giống Bùi Hoài Vũ như đúc.
Lúc nó bi bô non nớt gọi “cô cô” thật khiến lòng người tan chảy.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Hoàng Hậu triệu ta vào vung.
Mụ vẫn dịu dàng như xưa, thân thiết bảo ta ngồi xuống bên cạnh, lời nói tràn đầy sự quan tâm, cuối cùng nhắc đến hôn sự của ta và Thái Tử.
“Mọi việc xin nghe theo sắp xếp của nương nương.” Ta cúi đầu, lộ ra dáng vẻ thẹn thùng.
Hoàng Hậu trịnh trọng hỏi ra định nhờ ai chủ trì hôn lễ.
“Thần nữ đã nhờ ngoại tổ mẫu và các cữu mẫu đến giúp.”
“Vậy cũng tốt.”
Ta chỉ không ngờ mụ sẽ hỏi ta có bao nhiêu của hồi môn.
Lục gia giàu có, vô cùng giàu có.
Mỗi năm kiếm được rất nhiều, cũng chi ra không ít.
Những tướng sĩ bị thương không thể tiếp tục ra trận đều đến làm quản sự tại các cửa hàng, trang trại, xưởng chế tác của Lục gia.
Con cái bọn họ cũng được trợ cấp một khoản.
Lục gia có bao nhiêu cửa hàng? Gần vạn gian. Trang trại lớn nhỏ mấy vạn cái.
Mỗi châu huyện đều có xưởng chế tác cung ứng hàng hoá cho địa phương và nơi khác.
Ba năm trước, Lục gia có tiền nhưng không nhiều lắm. Ba năm sau, ta có thể ngẩng cao đầu nói: Lục gia giàu có đến mức có thể địch quốc.
“Mẫu thân đã sớm chuẩn bị hồi môn cho thần nữ. Đến lúc thành thân sẽ thương nghị cũng trưởng bối.”
“Nói cũng phải. Ý của bổn cung là của hồi môn của con có thể thêm nhiều một chút thì cứ thêm nhiều một chút, để không bị người khác khinh thường.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro