Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng
Chương 6
Khai Tân
2025-03-09 21:00:22
Ta cẩn thận trang điểm, không quá phô trương lấn át chủ nhân, nhưng vẫn phải đẹp không gì sánh được.
Quý phi nhìn ta, cười cong cả mắt.
Bà vốn là bậc mỹ nhân kiều diễm, nụ cười đặc biệt mê hoặc lòng người.
Sau vài câu khen ngợi, bà bảo y phục của ta quá mộc mạc, liền thưởng cho hai bộ trang sức vô cùng hoa lệ.
Suốt buổi yến tiệc, bà đối với ai cũng vô cùng nhiệt tình, như thể đang thật lòng tuyển chọn con dâu.
Có vài tiểu thư đến mời ta uống rượu. Rượu hôm nay tuy hương vị khá nhạt nhưng tác dụng chậm lại rất mạnh. Ta say đến nỗi bước đi không vững.
“Đỡ Quận chúa vào nghỉ ngơi, đợi tỉnh rượu rồi hẵng đưa nàng xuất cung.”
Ta bóp nhẹ vào tay Xuân Khứ.
Xuân Khứ khẽ ừ, ý bảo đã hiểu.
Nơi này là cung của Quý phi, có thể tự do lui tới còn có thể là ai?
Xuân Khứ bị đuổi đi, ta khép hờ mắt, giả vờ thiếp đi.
Có người đẩy cửa tiến vào, mang theo hương gỗ nhàn nhạt.
Y ngồi xuống mép giường, ngón tay thô ráp nhẹ lướt qua gò má ta.
Nếu y vồ vập cởi bỏ y phục, leo lên giường, ta tuyệt đối không để y được toại nguyện.
Nhưng y lại kiềm chế, từng cử chỉ đều dè dặt, trân trọng. Thế nên, ta bằng lòng tiếp tục.
Bên ngoài truyền đến tiếng Xuân Khứ nói chuyện, y lập tức bật dậy, nhảy qua cửa sổ rời đi.
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Xuân Khứ lay ta hồi lâu, ta mới đáp lại: “Ừm?”
“Thái Tử điện hạ tới đón, đưa chúng ta xuất cung về phủ.”
“Ồ.”
Ta mơ màng lên tiếng, ánh mắt vô tình lướt một đoạn vạt áo lộ ra ngoài cửa sổ.
Vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng chậu hoa rơi vỡ tan tành.
Ta khẽ nhếch môi.
Biết ghen tị mới tốt. Ghen rồi để tâm, để tâm rồi mới muốn tranh đoạt.
Thái Tử vô cùng bất mãn về việc ta uống rượu, giọng điệu đầy trách cứ.
Ta nhìn gã: “Thế còn Thái Tử điện hạ thì sao? Ngươi từng thề sẽ một lòng một dạ với ta, vậy ngoại thất ở ngõ Quế Hoa là thế nào? Ta chỉ uống vài ngụm rượu, ngươi đã lên giọng quở trách?”
“Cũng phải. Nay ta đã không còn phụ huynh chống lưng, Thái Tử điện hạ là con rồng cháu phượng, tất nhiên muốn khi dễ ta thế nào chẳng được.”
“...”
Gã thoáng sững sờ, hiển nhiên không ngờ ta lại biết chuyện.
Gã mấp máy môi định giải thích.
Ta không cần nghe cũng biết chỉ là mấy lời sáo rỗng về “bản tính đàn ông”, “gặp dịp thì chơi”,…
Cớ gì phải cho gã cơ hội? Ta lệnh cho xe ngựa dừng lại.
“Cẩm Húc…”
“Ngươi là kẻ lừa đảo! Ta sẽ không gả cho ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không màng tất cả, dứt khoát xuống xe ngựa.
Muốn trách mắng ta? Lục Cẩm Húc này là người dễ bắt nạt sao?”
“Nàng tự kiểm điểm lại mình đi. Nghĩ thông suốt rồi đến tìm ta.”
Sau đó, xe ngựa của gã cách ta ngày càng xa.
“Tiểu thư…” Xuân Khứ có chút lo lắng.
“Xuân Khứ, dáng vẻ này rất thích hợp. Đi! Đến nhà ngoại tổ phụ!”
Ta cùng ngoại tổ phụ và cữu cữu bàn bạc. Ngày mai, cữu cữu vào triều, thay ta thỉnh chỉ từ hôn, lấy lý do ta đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo.
Chuyện Thái Tử nuôi ngoại thất, một chữ cũng không nhắc đến.
Ngoại tổ phụ bỗng hỏi: “Cẩm Húc, con đã suy nghĩ kỹ chưa?
“Ngoại tổ phụ, Hoàng Thượng không chỉ có một đứa con trai, Thái Tử cũng không phải chỉ mình hắn có thể làm.”
“Khi xưa, hắn chính miệng hứa sẽ một lòng một dạ với con. Vậy mà mới ba năm, hắn đã nuôi ngoại thất hai năm. Gả cho loại người nói một đằng, làm một nẻo, không tuân thủ lời thề như hắn, con có thể hạnh phúc sao?”
“Hắn nhất quyết muốn cưới con, ý đồ ra sao, người trong thiên hạ ai mà chẳng rõ.”
Ngoại tổ phụ trầm mặc.
Cữu cữu hỏi: “Vậy con cảm thấy vị hoàng tử nào có khả năng nhất?”
“Tam hoàng tử.”
Cữu cữu im lặng. Ngoại tổ phụ cũng không phản bác.
Hết sức hiển nhiên, họ cũng nghiêng về phía Tam hoàng tử.
Thái Tử muốn ta tự kiểm điểm lại mình?
Sáng hôm sau, cữu cữu vào triều thay ta thỉnh chỉ từ hôn.
Hoàng Đế tất nhiên phải hỏi nguyên do.
Cữu cữu tâu rằng ta đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo.
Mắc bệnh hiểm nghèo? Vậy thì truyền thái y đến Lục phủ.
Ta đóng cửa không tiếp, thái y không gặp được ta, đành trở về phục mệnh.
Hoàng Đế triệu Thái Tử vào cung, chất vấn đầu đuôi.
Thái Tử không dám giấu chuyện nuôi ngoại thất, bị Hoàng Đế ném chén trà vào trán.
Hoàng Hậu vội triệu ta vào cung. Ta không đi.
Mụ sai người đến khuyên giải. Ta không nghe.
Lục phủ đóng chặt cửa lớn, quyết tâm từ hôn hết sức rõ ràng.
Ta không muốn làm Thái Tử Phi, nhưng có rất nhiều người muốn.
Tự nhiên sẽ có kẻ khuyên Hoàng Hậu đồng ý hủy hôn.
Lần này, Hoàng Hậu thấy ta không nể mặt mụ và Thái Tử, sinh lòng chán ghét. Mụ tin chắc ta không gả cho Thái Tử thì sẽ chẳng ai dám đến cầu hôn.
Sau khi bị mấy phi tần châm chọc, khiêu khích, cuối cùng mụ cũng đồng ý huỷ hôn.
Thái Tử đứng trước cổng Lục phủ: “Lục Cẩm Húc, ngươi chớ hối hận!”
Hối hận?
Gã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Quý phi nhìn ta, cười cong cả mắt.
Bà vốn là bậc mỹ nhân kiều diễm, nụ cười đặc biệt mê hoặc lòng người.
Sau vài câu khen ngợi, bà bảo y phục của ta quá mộc mạc, liền thưởng cho hai bộ trang sức vô cùng hoa lệ.
Suốt buổi yến tiệc, bà đối với ai cũng vô cùng nhiệt tình, như thể đang thật lòng tuyển chọn con dâu.
Có vài tiểu thư đến mời ta uống rượu. Rượu hôm nay tuy hương vị khá nhạt nhưng tác dụng chậm lại rất mạnh. Ta say đến nỗi bước đi không vững.
“Đỡ Quận chúa vào nghỉ ngơi, đợi tỉnh rượu rồi hẵng đưa nàng xuất cung.”
Ta bóp nhẹ vào tay Xuân Khứ.
Xuân Khứ khẽ ừ, ý bảo đã hiểu.
Nơi này là cung của Quý phi, có thể tự do lui tới còn có thể là ai?
Xuân Khứ bị đuổi đi, ta khép hờ mắt, giả vờ thiếp đi.
Có người đẩy cửa tiến vào, mang theo hương gỗ nhàn nhạt.
Y ngồi xuống mép giường, ngón tay thô ráp nhẹ lướt qua gò má ta.
Nếu y vồ vập cởi bỏ y phục, leo lên giường, ta tuyệt đối không để y được toại nguyện.
Nhưng y lại kiềm chế, từng cử chỉ đều dè dặt, trân trọng. Thế nên, ta bằng lòng tiếp tục.
Bên ngoài truyền đến tiếng Xuân Khứ nói chuyện, y lập tức bật dậy, nhảy qua cửa sổ rời đi.
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Xuân Khứ lay ta hồi lâu, ta mới đáp lại: “Ừm?”
“Thái Tử điện hạ tới đón, đưa chúng ta xuất cung về phủ.”
“Ồ.”
Ta mơ màng lên tiếng, ánh mắt vô tình lướt một đoạn vạt áo lộ ra ngoài cửa sổ.
Vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng chậu hoa rơi vỡ tan tành.
Ta khẽ nhếch môi.
Biết ghen tị mới tốt. Ghen rồi để tâm, để tâm rồi mới muốn tranh đoạt.
Thái Tử vô cùng bất mãn về việc ta uống rượu, giọng điệu đầy trách cứ.
Ta nhìn gã: “Thế còn Thái Tử điện hạ thì sao? Ngươi từng thề sẽ một lòng một dạ với ta, vậy ngoại thất ở ngõ Quế Hoa là thế nào? Ta chỉ uống vài ngụm rượu, ngươi đã lên giọng quở trách?”
“Cũng phải. Nay ta đã không còn phụ huynh chống lưng, Thái Tử điện hạ là con rồng cháu phượng, tất nhiên muốn khi dễ ta thế nào chẳng được.”
“...”
Gã thoáng sững sờ, hiển nhiên không ngờ ta lại biết chuyện.
Gã mấp máy môi định giải thích.
Ta không cần nghe cũng biết chỉ là mấy lời sáo rỗng về “bản tính đàn ông”, “gặp dịp thì chơi”,…
Cớ gì phải cho gã cơ hội? Ta lệnh cho xe ngựa dừng lại.
“Cẩm Húc…”
“Ngươi là kẻ lừa đảo! Ta sẽ không gả cho ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta không màng tất cả, dứt khoát xuống xe ngựa.
Muốn trách mắng ta? Lục Cẩm Húc này là người dễ bắt nạt sao?”
“Nàng tự kiểm điểm lại mình đi. Nghĩ thông suốt rồi đến tìm ta.”
Sau đó, xe ngựa của gã cách ta ngày càng xa.
“Tiểu thư…” Xuân Khứ có chút lo lắng.
“Xuân Khứ, dáng vẻ này rất thích hợp. Đi! Đến nhà ngoại tổ phụ!”
Ta cùng ngoại tổ phụ và cữu cữu bàn bạc. Ngày mai, cữu cữu vào triều, thay ta thỉnh chỉ từ hôn, lấy lý do ta đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo.
Chuyện Thái Tử nuôi ngoại thất, một chữ cũng không nhắc đến.
Ngoại tổ phụ bỗng hỏi: “Cẩm Húc, con đã suy nghĩ kỹ chưa?
“Ngoại tổ phụ, Hoàng Thượng không chỉ có một đứa con trai, Thái Tử cũng không phải chỉ mình hắn có thể làm.”
“Khi xưa, hắn chính miệng hứa sẽ một lòng một dạ với con. Vậy mà mới ba năm, hắn đã nuôi ngoại thất hai năm. Gả cho loại người nói một đằng, làm một nẻo, không tuân thủ lời thề như hắn, con có thể hạnh phúc sao?”
“Hắn nhất quyết muốn cưới con, ý đồ ra sao, người trong thiên hạ ai mà chẳng rõ.”
Ngoại tổ phụ trầm mặc.
Cữu cữu hỏi: “Vậy con cảm thấy vị hoàng tử nào có khả năng nhất?”
“Tam hoàng tử.”
Cữu cữu im lặng. Ngoại tổ phụ cũng không phản bác.
Hết sức hiển nhiên, họ cũng nghiêng về phía Tam hoàng tử.
Thái Tử muốn ta tự kiểm điểm lại mình?
Sáng hôm sau, cữu cữu vào triều thay ta thỉnh chỉ từ hôn.
Hoàng Đế tất nhiên phải hỏi nguyên do.
Cữu cữu tâu rằng ta đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo.
Mắc bệnh hiểm nghèo? Vậy thì truyền thái y đến Lục phủ.
Ta đóng cửa không tiếp, thái y không gặp được ta, đành trở về phục mệnh.
Hoàng Đế triệu Thái Tử vào cung, chất vấn đầu đuôi.
Thái Tử không dám giấu chuyện nuôi ngoại thất, bị Hoàng Đế ném chén trà vào trán.
Hoàng Hậu vội triệu ta vào cung. Ta không đi.
Mụ sai người đến khuyên giải. Ta không nghe.
Lục phủ đóng chặt cửa lớn, quyết tâm từ hôn hết sức rõ ràng.
Ta không muốn làm Thái Tử Phi, nhưng có rất nhiều người muốn.
Tự nhiên sẽ có kẻ khuyên Hoàng Hậu đồng ý hủy hôn.
Lần này, Hoàng Hậu thấy ta không nể mặt mụ và Thái Tử, sinh lòng chán ghét. Mụ tin chắc ta không gả cho Thái Tử thì sẽ chẳng ai dám đến cầu hôn.
Sau khi bị mấy phi tần châm chọc, khiêu khích, cuối cùng mụ cũng đồng ý huỷ hôn.
Thái Tử đứng trước cổng Lục phủ: “Lục Cẩm Húc, ngươi chớ hối hận!”
Hối hận?
Gã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro