Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng
Chương 14
Khai Tân
2025-03-09 21:00:22
Ta đăng cơ xưng đế, lấy quốc hiệu Thiên Lục, niên hiệu Chiêu Nhân, phong Lục Lân làm Thái Tử.
Ta không trọng võ khinh văn, cũng không trọng văn khinh võ. Ta muốn hai bên có thể kiềm chế lẫn nhau.
Ta mở khoa cử để những người có tài học chân chính có thể bước vào triều đình, giúp sức cho dân, cho nước.
Ta cố gắng làm một minh quân, làm một nữ đế có thể đem lại cuộc sống ấm no sung túc cho lê dân bá tánh.
Ta cẩn trọng trong việc lập pháp, nhiều lần khiến Bùi Hoài Vũ giận dữ mà phất tay áo bỏ đi.
Ta biết lý do hắn tức giận.
Hắn cảm thấy ta giờ đã là nữ đế, bên cạnh nên có một Hoàng Phu sớm hôm bầu bạn, chia ngọt sẻ bùi.
Hắn từng nhắc đến hai lần, ta đều từ chối.
Hắn liền hiểu, ta không yêu hắn.
Ta quả thật không yêu hắn.
Ta ban hôn cho hắn, hắn kháng chỉ không theo.
Ta bảo hắn tự chọn một người, hắn bảo ta chớ có xen vào việc của người khác.
Ta nói cho Lục Lân biết Bùi Hoài Vũ là phụ thân của nó. Nó có thể thân cận, có thể trọng dụng những không thể quá mức dung túng hay tin tưởng.
Nó là Thái Tử, là đế vương tương lai.
Ta mong nó sẽ là một minh quân, là một quân tử.
Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.
Những việc trái với đạo Trời, làm nhục nữ nhi, thê tử của người khác vĩnh viễn không được phạm phải.
Lục Lân là một đứa trẻ thông minh, học một hiểu mười.
Ta nghĩ, chờ nó trưởng thành, có thể tự mình chấp chính, ta sẽ giao lại giang sơn cho nó.
Còn ta…
Ta không biết mình nên làm gì.
Thậm chí ta cảm thấy sống trên đời là một chuyện hết sức vô vị.
Năm Lục Lân mười lăm tuổi, đã có thể xử lý triều chính đâu vào đấy, thuật trị quốc còn vượt xa ta. Quả thật là trò giỏi hơn thầy.
Ta dần buông tay.
Lục Lân càng trưởng thành, ta càng nhàn rỗi.
Hôm ấy, ta đến Hộ Quốc Tự cầu phúc, vô tình gặp một vị tăng nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Y quỳ giữa chúng tăng, cúi đầu tụng kinh..
Ta giữ y lại, nhìn y.
Nhiều lần, ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng phất tay.
Ta không gọi y một tiếng Đầu Gỗ ca ca.
Y cũng không gọi ta một tiếng Cẩm Húc.
Giờ đây, duyên phận giữa ta và y đã tan, đã kết.
Hoặc có lẽ, từ rất nhiều năm trước, đã tan, đã kết.
Ta chưa từng cho y cơ hội nối lại đoạn nhân duyên này.
Còn y, sẽ không nối lại, cũng sẽ không muốn nối lại.
Gặp lại y một lần, lòng ta đã mãn nguyện rồi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Trở về Hoàng Cung, ta bắt đầu sắp xếp hậu sự.
Khi một người đã chẳng màng ăn uống, chẳng còn hứng thú với bất cứ thứ gì cũng chính là lúc ngày cuối đã cận kề.
Hôm đó, ta tự mình tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ giá y mà mẫu thân và tẩu tẩu chuẩn bị cho ta năm xưa.
Ta gọi Lục Lân đến, cùng con dùng bữa, dặn dò con hãy chăm sóc bản thân thật tốt.
Nó khóc, gọi mẫu thân.
Ta lướt mắt nhìn ra cửa, chợt thấy Đầu Gỗ ca ca hối hả chạy tới, nắm lấy tay ta.
“Đầu Gỗ ca ca…”
Nếu có kiếp sau, chúng ta đừng sinh ra ở hai phe đối nghịch.
Ta sẽ không hạ độc chàng, cũng không g.i.ế.c đi thân nhân của chàng.
Chúng ta sẽ là một đôi phu thê bình thường, sinh con đẻ cái, sáng dậy đi làm, đêm về ngơi nghỉ.
Y đáp: “Được.”
Ta khẽ cười một tiếng.
Bàn tay rơi xuống tấm chăn gấm mềm mại.
Khép lại cuộc đời vui buồn đan xen, đầy sóng gió nhưng lại vô cùng ngắn ngủi của ta.
▂ ▃ ▅ ▆ █THIÊN PHONG TỰ TUYẾT█ ▆ ▅ ▃ ▂
Ta không trọng võ khinh văn, cũng không trọng văn khinh võ. Ta muốn hai bên có thể kiềm chế lẫn nhau.
Ta mở khoa cử để những người có tài học chân chính có thể bước vào triều đình, giúp sức cho dân, cho nước.
Ta cố gắng làm một minh quân, làm một nữ đế có thể đem lại cuộc sống ấm no sung túc cho lê dân bá tánh.
Ta cẩn trọng trong việc lập pháp, nhiều lần khiến Bùi Hoài Vũ giận dữ mà phất tay áo bỏ đi.
Ta biết lý do hắn tức giận.
Hắn cảm thấy ta giờ đã là nữ đế, bên cạnh nên có một Hoàng Phu sớm hôm bầu bạn, chia ngọt sẻ bùi.
Hắn từng nhắc đến hai lần, ta đều từ chối.
Hắn liền hiểu, ta không yêu hắn.
Ta quả thật không yêu hắn.
Ta ban hôn cho hắn, hắn kháng chỉ không theo.
Ta bảo hắn tự chọn một người, hắn bảo ta chớ có xen vào việc của người khác.
Ta nói cho Lục Lân biết Bùi Hoài Vũ là phụ thân của nó. Nó có thể thân cận, có thể trọng dụng những không thể quá mức dung túng hay tin tưởng.
Nó là Thái Tử, là đế vương tương lai.
Ta mong nó sẽ là một minh quân, là một quân tử.
Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.
Những việc trái với đạo Trời, làm nhục nữ nhi, thê tử của người khác vĩnh viễn không được phạm phải.
Lục Lân là một đứa trẻ thông minh, học một hiểu mười.
Ta nghĩ, chờ nó trưởng thành, có thể tự mình chấp chính, ta sẽ giao lại giang sơn cho nó.
Còn ta…
Ta không biết mình nên làm gì.
Thậm chí ta cảm thấy sống trên đời là một chuyện hết sức vô vị.
Năm Lục Lân mười lăm tuổi, đã có thể xử lý triều chính đâu vào đấy, thuật trị quốc còn vượt xa ta. Quả thật là trò giỏi hơn thầy.
Ta dần buông tay.
Lục Lân càng trưởng thành, ta càng nhàn rỗi.
Hôm ấy, ta đến Hộ Quốc Tự cầu phúc, vô tình gặp một vị tăng nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Y quỳ giữa chúng tăng, cúi đầu tụng kinh..
Ta giữ y lại, nhìn y.
Nhiều lần, ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng phất tay.
Ta không gọi y một tiếng Đầu Gỗ ca ca.
Y cũng không gọi ta một tiếng Cẩm Húc.
Giờ đây, duyên phận giữa ta và y đã tan, đã kết.
Hoặc có lẽ, từ rất nhiều năm trước, đã tan, đã kết.
Ta chưa từng cho y cơ hội nối lại đoạn nhân duyên này.
Còn y, sẽ không nối lại, cũng sẽ không muốn nối lại.
Gặp lại y một lần, lòng ta đã mãn nguyện rồi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Trở về Hoàng Cung, ta bắt đầu sắp xếp hậu sự.
Khi một người đã chẳng màng ăn uống, chẳng còn hứng thú với bất cứ thứ gì cũng chính là lúc ngày cuối đã cận kề.
Hôm đó, ta tự mình tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ giá y mà mẫu thân và tẩu tẩu chuẩn bị cho ta năm xưa.
Ta gọi Lục Lân đến, cùng con dùng bữa, dặn dò con hãy chăm sóc bản thân thật tốt.
Nó khóc, gọi mẫu thân.
Ta lướt mắt nhìn ra cửa, chợt thấy Đầu Gỗ ca ca hối hả chạy tới, nắm lấy tay ta.
“Đầu Gỗ ca ca…”
Nếu có kiếp sau, chúng ta đừng sinh ra ở hai phe đối nghịch.
Ta sẽ không hạ độc chàng, cũng không g.i.ế.c đi thân nhân của chàng.
Chúng ta sẽ là một đôi phu thê bình thường, sinh con đẻ cái, sáng dậy đi làm, đêm về ngơi nghỉ.
Y đáp: “Được.”
Ta khẽ cười một tiếng.
Bàn tay rơi xuống tấm chăn gấm mềm mại.
Khép lại cuộc đời vui buồn đan xen, đầy sóng gió nhưng lại vô cùng ngắn ngủi của ta.
▂ ▃ ▅ ▆ █THIÊN PHONG TỰ TUYẾT█ ▆ ▅ ▃ ▂
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro