Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng
Chương 13
Khai Tân
2025-03-09 21:00:22
“Mẫu thân!”
Giọng của Lục Lân vang lên từ trên bờ. Bé con không ngừng vẫy tay với ta.
Ta vừa xuống thuyền, nó đã lao vào lòng ta.
“Mẫu thân!”
Ta xoa đầu nó, sau đó tiến đến hành lễ với ngoại tổ phụ và cữu cữu.
Vì ta, họ từ quan rút khỏi triều đình, lấy cớ hồi hương, kỳ thực là giúp ta xử lý một số việc.
Khởi binh tạo phản, lật đổ Hoàng Đế, liên luỵ quá lớn, không thể sơ suất dù chỉ một chút.
Ta nhất định phải đưa mình lên đỉnh cao đạo đức, vạch trần việc làm bất nhân bất nghĩa của Hoàng Đế.
Dù có tạo phản cũng phải mang danh chính nghĩa.
Vậy nên ta đem chuyện Hoàng Đế hại c.h.ế.t phụ thân và ca ca ta loan truyền khắp nói.
Món nợ làm nhục tẩu tẩu, ép c.h.ế.t mẫu thân cũng phải đòi cho bằng hết.
Khi ta dẫn quân đánh hạ liên tiếp mấy toà thành, Hoàng Đế phái người truyền chỉ triệu ta vào kinh, nói sẽ cho ta một lời giải thích.
Ta đâu có ngốc.
Hai phe giao chiến, không c.h.é.m sứ giả… nhưng đâu ai nói không thể giam cầm.
Một người đến, ta nhốt một người.
Hai người đến, ta nhốt cả hai.
Trong ngoài phối hợp, quân ta thế như chẻ tre, chẳng mấy chốc đã chiếm hai phần ba giang sơn của Triệu thị.
Rồi ba phần tư.
Cho đến khi bao vây Kinh Thành.
Hoàng Đế bệnh nặng, Thái Tử mặc kệ triều chính, mấy hoàng tử tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán.
Vây thành ngày thứ mười, bá quan văn võ thương nghị đưa ra một biện pháp: Nếu ta lui binh, triều đình nhất định sẽ cho ta một câu trả lời thoả đáng.
Không biết có phải họ sống trong nhung lụa quá lâu nên đặc biệt ngây thơ không.
Ta đã đánh đến tận kinh đô, chỉ cần công thành, đánh vào Hoàng Cung thì đoạt ngai vàng chỉ như lấy đồ trong túi.
Bọn họ lại muốn ta từ bỏ?
Cười c.h.ế.t ta.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Bùi Hoài Vũ làm nội ứng, cho người mở cửa thành.
Một số quan viên vội dâng nộp toàn bộ tài sản, chỉ mong giữ lại chức vị.
Những kẻ chỉ biết cong lưng uốn gối này cũng xứng làm quan?
Nếu có giặc đến xâm lăng, bọn chúng chính là những kẻ đầu tiên thông đồng với địch, bán nước cầu vinh.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày ta tiến đánh Hoàng Cung, cung nữ, thái giám hốt hoảng chạy trốn; phi tần trong hậu cung thì người treo cổ, kẻ nuốt độc.
Cũng có người sợ chết, chờ ta xử lý.
Ngự Lâm quân rút vào nơi hiểm yếu cố gắng cầm cự, từng người một ngã xuống.
Trong Dưỡng Tâm điện, mấy hoàng tử không ngừng chửi mắng Hoàng Đế.
Mắng lão tại sao lại ra tay với Lục gia.
Lục gia một dạ trung thành, thế mà lão lại bức ta tạo phản.
Bây giờ giang sơn Triệu thị chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ, lão đã hài lòng chưa?
Hoàng Đế tức giận đến thở dốc từng cơn, trừng mắt nhìn đám con trai bất hiếu của mình.
Ta dẫn quân bước vào Dưỡng Tâm điện, đám hoàng tử người thì gọi ta “Lục tỷ tỷ”, kẻ thì gọi ta là “tẩu tẩu”.
“Giết!”
Nhổ cổ không nhổ tận gốc, xuân về lại mọc.
Ta chính là minh chứng.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi cả cung điện chìm vào tĩnh lặng.
Ta chậm rãi ngồi xuống trước mặt Hoàng Đế: “Cả tộc Triệu thị, ngoài ngươi ra, toàn bộ đều đã c.h.ế.t sạch. Tuyệt làm sao!”
“Ngươi… ngươi…” Hoàng Đế run rẩy chỉ vào ta.
“Đúng vậy, một kẻ cũng không tha.”
Thật ra cũng không phải.
Thái Tử đã trốn thoát, Quý phi cũng biệt tăm.
Nhưng ta sẽ không nói cho Hoàng Đế biết.
Ta muốn lão c.h.ế.t trong tuyệt vọng, không còn mặt mũi xuống gặp liệt tổ liệt tông Triệu thị.
“Mấy đứa con của cựu Thái Tử cũng đáng yêu lắm. Người một nhà thì phải chỉnh chỉnh tề tề. Ta đã sai người chôn cả nhà họ trong cùng một hố rồi.”
“Hoàng lăng của Triệu gia các ngươi sẽ sớm bị đào rỗng. Tất cả vật báu chôn cùng đều sẽ bị đem bán sạch.”
“Ngươi… Ngươi là thứ nghịch tặc! Lục gia trung quân ái quốc, sao lại sinh ra một nghịch tặc như ngươi!”
Ta tát lão một cái thật mạnh.
“Phụ thân và ca ca một lòng trung thành lại bị ngươi hại chết. Tẩu tẩu ta gọi ngươi một tiếng biểu cữu nhưng ngươi lại làm nhục nàng…”
Ta cầm d.a.o găm, tự tay cắt bỏ thứ gốc rễ dơ bẩn của lão.
“A!!”
Tiếng gào thảm thiết vì đau đớn của lão vang vọng khắp Dưỡng Tâm điện.
Đợi đến khi cơn đau lắng xuống, ta lại tặng lão một nhát dao.
Cho đến khi mắt lão trợn trừng, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Từ đây, hoàng tộc Triệu thị chỉ còn sót lại một người.
Giọng của Lục Lân vang lên từ trên bờ. Bé con không ngừng vẫy tay với ta.
Ta vừa xuống thuyền, nó đã lao vào lòng ta.
“Mẫu thân!”
Ta xoa đầu nó, sau đó tiến đến hành lễ với ngoại tổ phụ và cữu cữu.
Vì ta, họ từ quan rút khỏi triều đình, lấy cớ hồi hương, kỳ thực là giúp ta xử lý một số việc.
Khởi binh tạo phản, lật đổ Hoàng Đế, liên luỵ quá lớn, không thể sơ suất dù chỉ một chút.
Ta nhất định phải đưa mình lên đỉnh cao đạo đức, vạch trần việc làm bất nhân bất nghĩa của Hoàng Đế.
Dù có tạo phản cũng phải mang danh chính nghĩa.
Vậy nên ta đem chuyện Hoàng Đế hại c.h.ế.t phụ thân và ca ca ta loan truyền khắp nói.
Món nợ làm nhục tẩu tẩu, ép c.h.ế.t mẫu thân cũng phải đòi cho bằng hết.
Khi ta dẫn quân đánh hạ liên tiếp mấy toà thành, Hoàng Đế phái người truyền chỉ triệu ta vào kinh, nói sẽ cho ta một lời giải thích.
Ta đâu có ngốc.
Hai phe giao chiến, không c.h.é.m sứ giả… nhưng đâu ai nói không thể giam cầm.
Một người đến, ta nhốt một người.
Hai người đến, ta nhốt cả hai.
Trong ngoài phối hợp, quân ta thế như chẻ tre, chẳng mấy chốc đã chiếm hai phần ba giang sơn của Triệu thị.
Rồi ba phần tư.
Cho đến khi bao vây Kinh Thành.
Hoàng Đế bệnh nặng, Thái Tử mặc kệ triều chính, mấy hoàng tử tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán.
Vây thành ngày thứ mười, bá quan văn võ thương nghị đưa ra một biện pháp: Nếu ta lui binh, triều đình nhất định sẽ cho ta một câu trả lời thoả đáng.
Không biết có phải họ sống trong nhung lụa quá lâu nên đặc biệt ngây thơ không.
Ta đã đánh đến tận kinh đô, chỉ cần công thành, đánh vào Hoàng Cung thì đoạt ngai vàng chỉ như lấy đồ trong túi.
Bọn họ lại muốn ta từ bỏ?
Cười c.h.ế.t ta.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Bùi Hoài Vũ làm nội ứng, cho người mở cửa thành.
Một số quan viên vội dâng nộp toàn bộ tài sản, chỉ mong giữ lại chức vị.
Những kẻ chỉ biết cong lưng uốn gối này cũng xứng làm quan?
Nếu có giặc đến xâm lăng, bọn chúng chính là những kẻ đầu tiên thông đồng với địch, bán nước cầu vinh.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày ta tiến đánh Hoàng Cung, cung nữ, thái giám hốt hoảng chạy trốn; phi tần trong hậu cung thì người treo cổ, kẻ nuốt độc.
Cũng có người sợ chết, chờ ta xử lý.
Ngự Lâm quân rút vào nơi hiểm yếu cố gắng cầm cự, từng người một ngã xuống.
Trong Dưỡng Tâm điện, mấy hoàng tử không ngừng chửi mắng Hoàng Đế.
Mắng lão tại sao lại ra tay với Lục gia.
Lục gia một dạ trung thành, thế mà lão lại bức ta tạo phản.
Bây giờ giang sơn Triệu thị chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ, lão đã hài lòng chưa?
Hoàng Đế tức giận đến thở dốc từng cơn, trừng mắt nhìn đám con trai bất hiếu của mình.
Ta dẫn quân bước vào Dưỡng Tâm điện, đám hoàng tử người thì gọi ta “Lục tỷ tỷ”, kẻ thì gọi ta là “tẩu tẩu”.
“Giết!”
Nhổ cổ không nhổ tận gốc, xuân về lại mọc.
Ta chính là minh chứng.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi cả cung điện chìm vào tĩnh lặng.
Ta chậm rãi ngồi xuống trước mặt Hoàng Đế: “Cả tộc Triệu thị, ngoài ngươi ra, toàn bộ đều đã c.h.ế.t sạch. Tuyệt làm sao!”
“Ngươi… ngươi…” Hoàng Đế run rẩy chỉ vào ta.
“Đúng vậy, một kẻ cũng không tha.”
Thật ra cũng không phải.
Thái Tử đã trốn thoát, Quý phi cũng biệt tăm.
Nhưng ta sẽ không nói cho Hoàng Đế biết.
Ta muốn lão c.h.ế.t trong tuyệt vọng, không còn mặt mũi xuống gặp liệt tổ liệt tông Triệu thị.
“Mấy đứa con của cựu Thái Tử cũng đáng yêu lắm. Người một nhà thì phải chỉnh chỉnh tề tề. Ta đã sai người chôn cả nhà họ trong cùng một hố rồi.”
“Hoàng lăng của Triệu gia các ngươi sẽ sớm bị đào rỗng. Tất cả vật báu chôn cùng đều sẽ bị đem bán sạch.”
“Ngươi… Ngươi là thứ nghịch tặc! Lục gia trung quân ái quốc, sao lại sinh ra một nghịch tặc như ngươi!”
Ta tát lão một cái thật mạnh.
“Phụ thân và ca ca một lòng trung thành lại bị ngươi hại chết. Tẩu tẩu ta gọi ngươi một tiếng biểu cữu nhưng ngươi lại làm nhục nàng…”
Ta cầm d.a.o găm, tự tay cắt bỏ thứ gốc rễ dơ bẩn của lão.
“A!!”
Tiếng gào thảm thiết vì đau đớn của lão vang vọng khắp Dưỡng Tâm điện.
Đợi đến khi cơn đau lắng xuống, ta lại tặng lão một nhát dao.
Cho đến khi mắt lão trợn trừng, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Từ đây, hoàng tộc Triệu thị chỉ còn sót lại một người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro