Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Chương 12

Khai Tân

2025-03-09 21:00:22

“Bây giờ đến cả một lời nàng cũng không muốn nói với ta nữa sao?”

“Ngươi đã điều tra rõ rồi phải không?”

Thế nên trông y mới tiều tuỵ đến thế, tựa như toàn bộ sức lực lẫn tinh thần đều bị rút cạn.

“Lục Lân là con của nàng đúng không?” Y đột nhiên hỏi.

“Phải, nó là đứa bé do ta mang thai mười tháng sinh ra.”

Thế thì sao? Biết rồi thì có thể làm gì?

Y đứng bật dậy, ánh mắt ngập tràn oán hận nhìn ta, rồi lại chán nản ngồi xuống.

“ Cẩm Húc, buông bỏ thù hận được không? Chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau. Ta sẽ tuyên đố với bên ngoài rằng Lục Lân là con của ta. Sau này, cả giang sơn đều sẽ thuộc về nó…”

“Không thể nào.”

Giang sơn này ta sẽ tự mình giành lấy cho Lục Lân.

Những gì Triệu thị nợ Lục gia nhất định phải trả đủ.

Tội ác của chúng phải được công khai trước thiên hạ.

Y không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi hồi lâu rồi loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài.

Khi đến cửa, y nói: “Lục Cẩm Húc, nàng thật sự không có trái tim.”

Trái tim?

Ta đã từng có. Người của Lục gia đều có.

Một trái tim trung thành, kết cục nhận lại được gì?

Trái tim ta đã vỡ vụn từ lâu rồi, tan nát thành từng mảnh nhỏ, không cách nào hàn gắn.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Đến ngày hẹn, ta nhất định phải rời đi.

Ngày sau gặp lại, ta và y chỉ còn là kẻ địch.

Trước khi đi, ta muốn mượn y một thứ.

Ta sai người chuẩn bị một bàn cơm tươm tất, cho người mời y đến dùng bữa trưa.

Rõ ràng y đã cố tình chỉnh trang y phục, lệnh bài được đeo ở vị trí dễ thấy.

Có lẽ y đoán được ta sắp rời đi?

Trong lòng ta chợt thấy xót xa.

Suốt bữa cơm, y uống hết ly này đến ly khác, bình này cạn lại sai người mang ra bình khác.

Ta nhìn y say khước, nằm gục xuống bàn.

Ta vươn tay lấy lệnh bài, nhưng y nắm chặt lấy cổ tay ta.

Ta biết y chưa say.

Đây là lần níu kéo cuối cùng của y.

Nhưng ta vẫn rút tay ra, giật lấy lệnh bài đưa cho Xuân Khứ.

Xuân Khứ lập tức dẫn người bế Lục Lân rời đi.

“Cô cô!”

“Con đi với Xuân Khứ trước, ta sẽ đến sau.”

Lục Lân ngoan ngoãn gật đầu, vùi vào lòng Xuân Khứ.

Ban đầu có người ngăn cản nhưng thấy lệnh bài lập tức cho qua.

Một canh giờ sau, Xuân Khứ trở về, khẽ gật đầu với ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thay đổi y phục, trước khi đi liếc nhìn Thái Tử đang nằm gục trên bàn.

Hàng mi của y khẽ run, tựa như có nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khoé mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta trầm mặc trong giây lát.

“Đi thôi.”

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Chúng ta rời khỏi Đông Cung quá sức thuận lợi, thậm chí lúc ra khỏi thành cũng không hề bị ngăn cản.

Ta siết chặt lệnh bài trong tay.

Nhưng vừa qua khỏi cổng thành, truy binh đã đuổi đến.

Truy binh thuộc các phe khác nhau, hai bên giao chiến, đều có thương vong.

“Tiểu thư, phía trước chính là bến đò Tuyên Dân.”

Chỉ cần qua sông, ta sẽ như giao long về biển, dù là Thái Tử hay Hoàng Đế đều không thể ngăn ta lại nữa.

Nhưng ta không ngờ Thái Tử đã đứng đợi sẵn trên một chiếc thuyền khác.

Người bên cạnh y dâng lên cung tên.

“Lục tiểu thư, không định trả lệnh bài cho Cô sao?”

Đây là lần đầu tiên y tự xưng “Cô”.

Y muốn hoàn toàn đoạn tuyệt với ta.

Cũng tốt.

Lần sau gặp lại, ai thắng ai thua đều dựa vào bản lĩnh.

Ta ném lệnh bài qua, y giơ tay bắt lấy.

Ngay khoảnh khắc ấy, c.h.é.m g.i.ế.c bắt đầu.

“Tiểu thư, mau lên thuyền!” Xuân Khứ thúc giục.

Ta không chút hoảng hốt chạy về phía thuyền.

Y nhận lấy cung, lắp tên, nhắm thẳng vào ta.

Ta dừng lại nhìn y, từng bước một tiến lên.

Một mũi tên ghim xuống ngay trước mũi giày ta.

Y muốn buộc ta dừng lại.

Khi ta sắp đặt chân lên thuyền, y nhắm mũi tên thẳng vào đầu ta.

“Lục Cẩm Húc, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.”

Ta sẽ không quay đầu lại.

Bước chân đặt lên thuyền.

Mũi tên xuyên qua búi tóc ta, ghim lên vách thuyền, cắm sâu vài tất.

Cuối cùng, y vẫn mềm lòng nương tay.

Lúc y hạ lệnh lui binh, toàn bộ người của ta đã bình an lên thuyền.

Thuyền lập tức rời bến.

Y lần nữa giương cung, lần này là một phong thư bay về phía ta, cắm vào vách thuyền bên cạnh.

Xuân Khứ gỡ xuống, đưa cho ta.

Là thư hoà ly.

Hoá ra, từ đầu đến cuối, y chưa từng muốn ép buộc ta ở lại.

Cũng chưa từng thật lòng muốn lấy mạng ta.

Tiếc là…

Huyết hải thâm thù, không đội trời chung.

Hai ta cuối cùng phải mỗi người một ngả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Số ký tự: 0