Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Chương 11

Khai Tân

2025-03-09 21:00:22

Ngày ta đối đầu với Thái Tử, trời đổ mưa như trút nước.

Tại Diễn Võ Trường, ta vung kiếm đ.â.m về phía y.

Ta biết chút võ công, đủ để phòng thân khi gặp đạo chích, nhưng nếu thật sự đối đầu với cao thủ, ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho thiên hạ,

Ta ngã xuống, toàn thân lấm lem bùn đất, nghiến răng hỏi: “Ngươi đã đưa Lục Lân đi đâu?”

Thái Tử từ trên cao nhìn xuống: “Lục Cẩm Húc, đây mới là bộ mặt thật của nàng phải không?”

Ta chậm rãi đứng dậy: “Phải. Ta chính là kẻ tàn nhẫn độc ác, ngông cuồng càn rỡ. Ngươi có oán hận gì cứ trút lên người ta, Lục Lân chỉ là một đứa trẻ.”

Y bật cười.

Mưa rơi trên mặt y, ta không biết y có đang khóc hay không.

“Lục Lân là con của ai?”

Ta mím chặt môi, không nói một lời.

Không thể để y biết Lục Lân là cốt nhục của Bùi Hoài Vũ.

Bằng không, y nhất định sẽ g.i.ế.c thằng bé.

“Trước khi ở cùng nàng, ta chưa từng chạm vào bất cứ nữ nhân nào. Nhưng ta biết, lần đầu của nữ tử sẽ rất đâu, sẽ chảy máu. Nàng nguỵ trang rất tốt, ta cũng không muốn hỏi đến cùng. Dù nàng không còn thân hoàn bích, ta cũng chưa từng ghét bỏ nàng dù chỉ một chút.”

“Nhưng tại sao? Nàng thà sinh con cho kẻ khác trong thời gian thủ tang, cũng không chịu cùng ta có một đứa con?”

“Tại sao nàng hạ độc ta?”

“Nàng hận ta… Không, nàng hận Triệu gia, hận hoàng thất.”

Ta bật cười ra tiếng.

“Hoá ra người đã biết cả rồi. Nhưng người có biết vì sao ta lại trở thành một kẻ như thế này không?”

“Bởi vì tên cẩu hoàng đến kia hại c.h.ế.t phụ thân và ca ca ta, lăng nhục tẩu tẩu ngay trước mắt mẫu thân ta.”

“Chỉ sau một đêm, toàn bộ Lục gia chỉ còn lại một mình ta.”

“Ngươi bảo ta có thể không hận sao? Có thể không báo thù sao?”

Y há hốc miệng, muốn nói “không thể nào” nhưng y dang d.a.o động.

“Không tin à? Ngươi cứ việc đi điều tra. Hoàng Cung là địa bàn của Quý phi, còn ngươi là Thái Tử, muốn điều tra chuyện gì chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Chờ ngươi điều tra rõ ràng rồi hãy đến tìm ta tính sổ. Bây giờ thì trả Lục Lân lại cho ta! Nó là thân nhân duy nhất của ta trên cõi đời này.”

Thái Tử như bị rút cạn sức lực, thì thào: “Lục Cẩm Húc, nàng sẽ mãi mãi không hiểu được vì sao ta lại tức giận đến vậy, oán hận đến vậy.”

“Nàng sẽ không hiểu.”

“Nàng sẽ mãi mãi không hiểu.”

Ta hiểu.

Y muốn ta đặt y trong tim mình.

Nhưng giữa chúng ta là huyết hải thâm thù, ta sao có thể yêu y được chứ?

Vĩnh viễn không thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Lục Lân được đưa trở về bên ta.

Thằng bé dũng cảm hơn ta tưởng.

Nó nói: “Cô cô, con không sợ. Con đã học một ít võ công, sau này con sẽ bảo vệ người.”

Thằng bé chững chạc, điềm tĩnh hệt như cha nó - Bùi Hoài Vũ.

Nhưng trong huyết quản nó là dòng m.á.u của Lục gia - dũng cảm, kiên nghị, mạnh mẽ, tự tin.

Có lẽ nó đã sớm biết… ta không phải cô cô của nó.

Mà là một thân phận gần gũi hơn thế.

Nó dùng cơ thể nhỏ bé ôm lấy ta, khiến lòng ta đau như d.a.o cắt.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Những việc cần làm, ta đều đã làm xong.

Những gì cần chuẩn bị, ta đã chuẩn bị kỹ càng.

Chỉ chờ ngày hiệu lệnh vang lên.

Ta nhiều lần thử đưa Lục Lân rời khỏi đây nhưng đều thất bại.

Thái Tử sai người vây chặt viện của ta, mỗi lần ra vào đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra.

Ban đầu, Lục Lân còn khá hoang mang nhưng ngày hôm sau đã bắt đầu luyện võ, học chữ chăm chỉ hơn bao giờ hết.

Ta biết Lục gia đã có người kế thừa.

Thế nên ta nhất định phải đưa nó đi.

Xuân Khứ mang tin đến: Mọi thứ đều đã bàn bạc xong xuôi với Bùi Hoài Vũ. Ba ngày sau, chúng ta sẽ đột phá vòng vây, Bùi Hoài Vũ sẽ tiếp ứng giúp ta đưa Lục Lân rời khỏi Kinh Thành an toàn.

Rời khỏi Kinh Thành, trời cao đất rộng, không ai có thể giam cầm ta được nữa.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Lúc Thái Tử mang theo hơi lạnh xuất hiện, ta vừa dỗ Lục Lân ngủ.

Ở chung một tháng, ta mới hiểu được mình là một người mẹ vô trách nhiệm đến mức nào.

Ta chưa từng bầu bạn với con, chưa từng kể cổ tích để dỗ con vào giấc ngủ, chưa từng cùng con ăn một bữa cơm trọn vẹn.

Khi luyện võ, chỉ cần ngoái đầu lại nhìn thấy ta, nó đều vô cùng vui sướng.

Thái Tử đột nhiên lên tiếng: “Ta chưa từng thấy nàng dịu dàng như vậy.”

“Nàng chưa từng cười dịu dàng lại chân thành như vậy với ta.”

“Nàng thật sự chưa từng yêu ta.”

Nụ cười trên mặt ta lập tức tan biến.

Phải, chưa từng yêu.

Làm sao có thể yêu y được chứ?

Y là con trai của kẻ thù, cũng chính là kẻ thù của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Số ký tự: 0