Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Chương 10

Khai Tân

2025-03-09 21:00:22

Y nói “Chúng ta còn trẻ, từ từ rồi sẽ có, không cần nôn nóng.”

Nhưng ta biết y nôn nóng, Quý phi cũng nôn nóng.

Nôn nóng muốn chúng ta thành thân, nôn nóng muốn chúng ta sinh con đẻ cái.

Mỗi lần gặp mặt, tuy Quý phi vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng hoà nhã nhưng từng lời từng chữ đều nhắc đến chuyện con cái.

Khi thi khen con cháu nhà khác ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Khi thì kể nhà ai đó vừa sinh thêm một đứa.

Ta rất muốn nói cho bà ấy biết, Triệu gia… vĩnh viễn sẽ không có thêm đứa trẻ nào nữa.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Mười dặm hồng trang, nở mày nở mặt gả đi.

Từ tiểu thư Lục gia trở thành Thái Tử Phi, ta rất hài lòng vì nhờ đó mà rất nhiều chuyện thuận buồm xuôi gió hơn.

Chẳng hạn như mời các vị công chúa, quận chúa, huyện chủ của Triệu gia đến dự tiệc.

Bọn họ ai nấy đều coi việc trở thành khách quý của ta là một vinh hạnh lớn lao.

Ta cũng giúp Thái Tử mở tiệc chiêu đãi huynh đệ của hắn.

Ta bày những vò rượu ủ lâu năm lên bàn, nhìn bọn ăn uống no say, huynh mời đệ một ly, đệ kính huynh một chén.

Nụ cười của ta ngày càng rạng rỡ.

Thứ thuốc tuyệt tử mà ta hao tiền tốn của chế ra, bọn họ lại uống ngon lành như vậy.

Mới tuyệt làm sao!

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Thành thân ba tháng, bụng ta vẫn chẳng chút động tĩnh. Ta làm ra vẻ lo lắng.

Nửa năm trôi qua, ta bắt đầu uống đủ loại phương thuốc dân gian để cầu con.

Các phu nhân thế gia vì muốn nịnh bợ mà dâng lên vô số bài thuốc.

Quý phi phái hết thái y này đến thái y khác đến bắt mạch cho ta.

Mạch tượng của ta đã sớm bị sửa đổi, hỗn loạn đến mức quỷ dị. Bọn họ tuyết đối không thể phát hiện ra… ta đã từng sinh con.

Thái y bị thay hết người này đến người khác.

Ta bắt đầu cầu thần hỏi Phật, thường xuyên lui tới am ni cô, đạo quán, chùa chiền quanh Kinh Thành.

Hai năm sau khi thành thân, ta chủ động đề nghị Thái Tử cưới trắc phi, nạp lương đệ.

Quý phi khen ta hiền lương, người đời khen ta rộng lượng.

Thái Tử nhìn ta, nói: “Tại sao chúng ta không có con, chẳng phải nàng là người hiểu rõ nhất sao?”

Ta giật mình, mặt cắt không còn giọt máu.

Y biết rồi.

Từ khi nào?

Y hỏi tiếp: “ Cẩm Húc, nàng thật lòng muốn cùng ta làm phu thê sao?”

Ta muốn nói là không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Y lại hỏi: “Phải chăng dù ta có làm gì chăng nữa, cũng không thể bước vào trái tim nàng? Trong tim nàng chỉ có hận, chỉ có báo thù thôi sao?”

Ta lặng im không nói.

“Trả lời ta!”

Y gào thét, như một con thú hoang phát cuồng, đẩy ta xuống giường, giày xéo ta đến tan thành từng mảnh.

Trước khi rời đi, y nói: “Nếu nàng thật lòng muốn ta nạp thiếp thì chúng ta đoạn tuyệt từ đây.”

Nam nhân trên đời luôn thích tìm cớ cho mình.

Nếu y thật lòng vì ta, tại sao không để thái y bắt mạch cho mình? Tại sao không nói cho thiên hạ biết, kẻ không thể sinh con chính là y?

Chẳng qua là muốn lấy đạo đức ra ràng buộc ta mà thôi.

Trắc phi, lương đệ đều do Quý phi lựa chọn.

Đều là con nhà trong sạch, huynh đệ tỷ muội đông đảo, mẫu thân mắn đẻ.

Bọn họ nhìn qua đã biết là tướng dễ sinh con.

Quan hệ giữa ta và Thái Tử rạn nứt, đám người trắc phi và lương đệ không ngừng tranh sủng.

Ngươi hại ta, ta hại ngươi, mỗi ngày diễn đủ loại trò hay, khiến người xem không xuể.

Bụng của họ thì vẫn không có chút động tĩnh nào.

Quý phi hỏi ta: “Có phải lúc Thái Tử ở biên cương bị thương thân thể không?”

“Thần tức không biết.”

“Ngươi là vợ hắn, sao lại không biết?”

Kẻ từng nói sẽ cùng ta một đời một kiếp một đôi người, giờ đây đã ôm người khác vào lòng, đêm đêm hoan lạc.

Trong lòng có chút khó chịu, nhưng không nhiều lắm.

Quý phi đột nhiên đổi chủ đề: “Gần đây Hoàng Thượng say mê đan được, muốn tìm phương pháp trường sinh bất lão…”

Đó là chuyện tốt.

Tên đạo sĩ kia là do ta hao tâm tổn sức mới đưa được đến trước mặt Hoàng Đế.

Những viên đan dược kia dùng vô số dược liệu trân quý, nhưng chu sa cũng không ít.

Uống nhiều… sẽ c.h.ế.t người đấy.

Xuân Khứ lòng như lửa đốt xông vào Đông Cung: “Nương nương, tiểu công tử bị người bắt đi rồi!”

“Cái gì…”

Ta kinh hoàng đến ba hồn bảy vía bay đi mất, giọng cũng run rẩy: “Mau sai người đuổi theo!”

“Kẻ địch quá đông, ai nấy đều võ công tuyệt đỉnh, không thể đuổi kịp.”

Người bên cạnh Lục Lân đều là cao thủ trong cao thủ, vậy mà vẫn có kẻ bọn họ đuổi theo không kịp?

Ta lại gần Xuân Khứ: “Cho người đi tìm Bùi Hoài Vũ.”

“Nô tỳ đã sai người đi rồi.”

Ta muốn ra khỏi Đông Cung nhưng phát hiện… ta đã bị Thái Tử cấm túc.

Cũng vào khoảnh khắc đó, ta hiểu ra: Lục Lân chính là do Thái Tử bắt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng

Số ký tự: 0