Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng
Chương 9
Khai Tân
2025-03-09 21:00:22
Lửa chiến bùng lên, khổ nhất vẫn là bách tính.
Những gì ta có thể làm chính là quyên góp thuốc men, sai người đưa đến biên cương cho Thái Tử và Lục gia quân.
So với Hoàng Hậu, Quý phi biết cách đối nhân xử thế hơn nhiều.
Bà ấy đối với ta vô cùng hoà nhã, thứ gì tốt cũng đưa đến Lục phủ, thường xuyên gọi ta vào cung, cũng chưa từng dò hỏi xem ta có bao nhiêu của hồi môn như Hoàng Hậu.
Ngược lại còn ban thưởng cho ta đủ loại trân bảo như thể không cần tiền mua.
Còn nói nếu có được một người con gái như ta, bà ấy nằm mơ cũng cười đến tỉnh giấc.
Lời ngon tiếng ngọt nghe cho vui tai thì được.
Bà ấy đối xử tốt với ta như vậy chẳng qua vì ta có có giá trị với con trai mình mà thôi.
Lục Cẩm Húc ngây thơ thuần khiết, từ ngày phụ mẫu, huynh tẩu c.h.ế.t đi, đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Hoàng Đế sợ rằng nếu Thái Tử thu phục được Lục gia quân, thế lực của y sẽ trở nên quá lớn, bèn phái hai vị hoàng tử đến giám quân.
Một cơ hội lập công hiếm có như vậy, các hoàng tử khác sao có thể bỏ qua?
Thế nên số người giám quân từ hai, biến thành bốn.
Ta rất hài lòng với kết quả này.
Năm hoàng tử đi, một hoàng tử về, không biết Hoàng Đế có chịu nổi cú sốc đó hay không?
Quân địch có chuẩn bị từ trước, trận chiến này không hề dễ dàng.
Tin tức quân ta liên tiếp bại trận, cùng với tin các vị hoàng tử lần lượt tử trận truyền về Kinh Thành.
Một hoàng tử qua đời, Hoàng Đế còn có thể chịu đựng.
Nhưng c.h.ế.t liên tiếp bốn người, lão rốt cuộc không trụ nổi nữa.
Quý phi vội vã triệu ta vào cung, mong ta có thể viết thư khuyên Thái Tử về kinh.
Ta không viết thư mà tự mình lên đường đến biên cương.
Tuy ta không có tài cầm binh như phụ thân và ca ca nhưng cũng đọc qua không ít binh thư.
Ta không dám vọng tưởng có thể ra sa trường chỉ huy quân đội nhưng ít nhất vẫn có thể ở phía sau bày mưu tính kế.
Còn chưa đến nơi, ta đã nhận được tin Thái Tử trọng thương, tính mạng như đèn treo trước gió.
“Trời cũng giúp ta.”
Ta không đi một mình, cũng không chỉ một mình ta làm quân sư.
Ta đưa theo khoảng mười người, đều là những kẻ có hơn mười năm đèn sách mà ta bỏ số tiền lớn mời về.
Phối hợp với Lục gia quân dũng mãnh thiện chiến, trận đầu đại thắng.
Sĩ khí quân ta dâng cao.
Thái Tử cũng có thể chậm rãi đi đường.
“Ta không ngờ nàng lại đến biên cương.”
Ta nói ta hối hận vì ngày ấy không đi cùng y.
Nếu ta ở đây, bốn vị hoàng tử đã không chết.
Y nói ta tâm địa lương thiện, biết thương xót lê dân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lại nói ta trung nghĩa với xã tắc, xứng đáng lưu danh sử sách để đời sau noi theo.
Ta thật muốn nhổ nước bọt vào mặt y.
Phụ thân và ca ca ta thì sao?
Tướng sĩ Lục gia thì sao?
Họ cũng đáng được lưu danh sử sách để đời sau noi theo, nhưng họ c.h.ế.t như thế nào?
Chết trên sa trường?
Hay c.h.ế.t vì bị đ.â.m lén sau lưng?
Họ c.h.ế.t vì những ngờ vực vô căn cứ của đế vương, c.h.ế.t vì bị chính đồng bào sát hại.
Mẫu thân của ta, tẩu tẩu của ta…
“Đầu Gỗ ca ca, chàng ôm ta một lát đi.”
Đúng vậy, ta đang quyến rũ y.
Ta đã sa đoạ thành một nữ nhân thấp hèn, không biết liêm sỉ.
Ta căm hận, nhưng ta không hối hận.
Ta không thể bị lộ tẩy trong đêm động phòng hoa chúc được.
Nơi biên ải, tại sân nhà của ta, dụ dỗ y khi y còn đang trọng thương.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Y rời đi khi ta vẫn còn ngủ.
Ta không biết y có nhìn thấy những giọt m.á.u lốm đốm trên giường không…
Trận chiến này kéo dài gần hai năm, quân ta mới toàn thắng.
Lúc này ta đã hai mươi mốt, sắp bước sang hai mươi hai.
Trên đường hồi kinh, Thái Tử nói: “Chờ về đến Kinh Thành, ta nhất định sẽ dùng mười dặm hồng trang rước nàng vào cửa.”
“Được.”
Thêm hai năm chuẩn bị, con đường báo thù của ta cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Đại quân thắng trận trở về, ta không rõ Hoàng Đế vui mừng có mấy phần thật, mấy phần giả, chỉ thấy Quý phi nước mắt đầm đìa, ôm chầm lấy Thái Tử, tha thiết nói: “Con trai ta chịu khổ rồi!”
Ta nhìn về phía ngoại tổ phụ và cữu cữu đang đứng giữa bá quan, khẽ nở nụ cười.
Tướng sĩ có công cần luận công ban thưởng. Xử lý xong đâu vào đấy thì đã đến cuối năm.
Trải qua chiến trường rèn giũa, Thái Tử tựa như một thành kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ. Nhưng khi nhìn ta, y luôn tràn đầy dịu dàng và chu đáo.
Không ít lần, y không nhịn được mà hỏi: “ Cẩm Húc, chúng ta bên nhau lâu như vậy, sao nàng vẫn chưa mang thai?”
Ta dĩ nhiên sẽ không mang thai.
Bởi vì ta đã hạ độc y.
Không chỉ mình y.
Toàn bộ hoàng thân quốc thích, chỉ cần là nơi ta có thể vươn tay đến, không một ai tránh thoát.
“Có lẽ là thời cơ chưa tới.”
Những gì ta có thể làm chính là quyên góp thuốc men, sai người đưa đến biên cương cho Thái Tử và Lục gia quân.
So với Hoàng Hậu, Quý phi biết cách đối nhân xử thế hơn nhiều.
Bà ấy đối với ta vô cùng hoà nhã, thứ gì tốt cũng đưa đến Lục phủ, thường xuyên gọi ta vào cung, cũng chưa từng dò hỏi xem ta có bao nhiêu của hồi môn như Hoàng Hậu.
Ngược lại còn ban thưởng cho ta đủ loại trân bảo như thể không cần tiền mua.
Còn nói nếu có được một người con gái như ta, bà ấy nằm mơ cũng cười đến tỉnh giấc.
Lời ngon tiếng ngọt nghe cho vui tai thì được.
Bà ấy đối xử tốt với ta như vậy chẳng qua vì ta có có giá trị với con trai mình mà thôi.
Lục Cẩm Húc ngây thơ thuần khiết, từ ngày phụ mẫu, huynh tẩu c.h.ế.t đi, đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Hoàng Đế sợ rằng nếu Thái Tử thu phục được Lục gia quân, thế lực của y sẽ trở nên quá lớn, bèn phái hai vị hoàng tử đến giám quân.
Một cơ hội lập công hiếm có như vậy, các hoàng tử khác sao có thể bỏ qua?
Thế nên số người giám quân từ hai, biến thành bốn.
Ta rất hài lòng với kết quả này.
Năm hoàng tử đi, một hoàng tử về, không biết Hoàng Đế có chịu nổi cú sốc đó hay không?
Quân địch có chuẩn bị từ trước, trận chiến này không hề dễ dàng.
Tin tức quân ta liên tiếp bại trận, cùng với tin các vị hoàng tử lần lượt tử trận truyền về Kinh Thành.
Một hoàng tử qua đời, Hoàng Đế còn có thể chịu đựng.
Nhưng c.h.ế.t liên tiếp bốn người, lão rốt cuộc không trụ nổi nữa.
Quý phi vội vã triệu ta vào cung, mong ta có thể viết thư khuyên Thái Tử về kinh.
Ta không viết thư mà tự mình lên đường đến biên cương.
Tuy ta không có tài cầm binh như phụ thân và ca ca nhưng cũng đọc qua không ít binh thư.
Ta không dám vọng tưởng có thể ra sa trường chỉ huy quân đội nhưng ít nhất vẫn có thể ở phía sau bày mưu tính kế.
Còn chưa đến nơi, ta đã nhận được tin Thái Tử trọng thương, tính mạng như đèn treo trước gió.
“Trời cũng giúp ta.”
Ta không đi một mình, cũng không chỉ một mình ta làm quân sư.
Ta đưa theo khoảng mười người, đều là những kẻ có hơn mười năm đèn sách mà ta bỏ số tiền lớn mời về.
Phối hợp với Lục gia quân dũng mãnh thiện chiến, trận đầu đại thắng.
Sĩ khí quân ta dâng cao.
Thái Tử cũng có thể chậm rãi đi đường.
“Ta không ngờ nàng lại đến biên cương.”
Ta nói ta hối hận vì ngày ấy không đi cùng y.
Nếu ta ở đây, bốn vị hoàng tử đã không chết.
Y nói ta tâm địa lương thiện, biết thương xót lê dân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lại nói ta trung nghĩa với xã tắc, xứng đáng lưu danh sử sách để đời sau noi theo.
Ta thật muốn nhổ nước bọt vào mặt y.
Phụ thân và ca ca ta thì sao?
Tướng sĩ Lục gia thì sao?
Họ cũng đáng được lưu danh sử sách để đời sau noi theo, nhưng họ c.h.ế.t như thế nào?
Chết trên sa trường?
Hay c.h.ế.t vì bị đ.â.m lén sau lưng?
Họ c.h.ế.t vì những ngờ vực vô căn cứ của đế vương, c.h.ế.t vì bị chính đồng bào sát hại.
Mẫu thân của ta, tẩu tẩu của ta…
“Đầu Gỗ ca ca, chàng ôm ta một lát đi.”
Đúng vậy, ta đang quyến rũ y.
Ta đã sa đoạ thành một nữ nhân thấp hèn, không biết liêm sỉ.
Ta căm hận, nhưng ta không hối hận.
Ta không thể bị lộ tẩy trong đêm động phòng hoa chúc được.
Nơi biên ải, tại sân nhà của ta, dụ dỗ y khi y còn đang trọng thương.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Y rời đi khi ta vẫn còn ngủ.
Ta không biết y có nhìn thấy những giọt m.á.u lốm đốm trên giường không…
Trận chiến này kéo dài gần hai năm, quân ta mới toàn thắng.
Lúc này ta đã hai mươi mốt, sắp bước sang hai mươi hai.
Trên đường hồi kinh, Thái Tử nói: “Chờ về đến Kinh Thành, ta nhất định sẽ dùng mười dặm hồng trang rước nàng vào cửa.”
“Được.”
Thêm hai năm chuẩn bị, con đường báo thù của ta cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Đại quân thắng trận trở về, ta không rõ Hoàng Đế vui mừng có mấy phần thật, mấy phần giả, chỉ thấy Quý phi nước mắt đầm đìa, ôm chầm lấy Thái Tử, tha thiết nói: “Con trai ta chịu khổ rồi!”
Ta nhìn về phía ngoại tổ phụ và cữu cữu đang đứng giữa bá quan, khẽ nở nụ cười.
Tướng sĩ có công cần luận công ban thưởng. Xử lý xong đâu vào đấy thì đã đến cuối năm.
Trải qua chiến trường rèn giũa, Thái Tử tựa như một thành kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ. Nhưng khi nhìn ta, y luôn tràn đầy dịu dàng và chu đáo.
Không ít lần, y không nhịn được mà hỏi: “ Cẩm Húc, chúng ta bên nhau lâu như vậy, sao nàng vẫn chưa mang thai?”
Ta dĩ nhiên sẽ không mang thai.
Bởi vì ta đã hạ độc y.
Không chỉ mình y.
Toàn bộ hoàng thân quốc thích, chỉ cần là nơi ta có thể vươn tay đến, không một ai tránh thoát.
“Có lẽ là thời cơ chưa tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro