Ta Đã Từng Một Lòng Hướng Về Trăng Sáng
Đầu Gỗ Ca Ca
Khai Tân
2025-03-09 21:00:22
Lần đầu ta gặp Lục Cẩm Húc là trong một buổi cung yến.
Ta chưa từng gặp bé gái nào trong sáng, đáng yêu đến thế. Mỗi khi nàng cười đều để lộ chiếc răng nho nhỏ, đôi mắt sáng như sao.
Chỉ vì ta đờ người như khúc gỗ nhìn nàng mà nàng đặt cho ta biệt danh là Đầu Gỗ.
Nàng chẳng thích ai, chỉ thích chạy theo ta gọi “Đầu Gỗ ca ca”.
Chúng ta cùng trèo cây.
Chúng ta cùng thả diều.
Chúng ta cùng bắt cá.
Nàng gan dạ cực kỳ, không sợ một ai.
Nhưng kể từ khi trở về từ chuyến đi đến Giang Nam, nàng dường như đã biến thành một người khác.
Nàng hoàn toàn quên mất ta, thậm chí bắt đầu căm ghét ta, rồi đem lòng thích Thái Tử.
Ta giống như một kẻ biến thái hèn hạ, chỉ dám lén lút đi theo nàng.
Nhìn nàng vui vẻ, nhìn nàng toả sáng rực rỡ, nhìn nàng được ban hôn với Thái Tử.
Rồi nhìn nàng chỉ trong một đêm, mất đi phụ thân, mẫu thân, ca ca, tẩu tẩu.
Nàng rơi xuống bùn lầy.
Thái Tử từng nâng niu nàng trong lòng bàn tay nhưng khi nàng mất đi chỗ dựa, ta nhận ra ánh mắt Thái Tử nhìn nàng đã đổi khác.
Thế nên ta cố tình sắp xếp để hắn tình cờ gặp gỡ đủ loại nữ nhân.
Quả nhiên, gã cũng hệt như những tên đàn ông khác, trở thành kẻ bội bạc.
Còn ta, như một con chuột hèn mọn trong cống ngầm, len lén từng bước tiến đến gần nàng.
Khi nàng nói nàng không muốn gả cho Thái Tử, ta biết cơ hội của mình đã đến,
Ta huỷ bỏ hôn ước vốn không cam tâm tình nguyện, giăng thiên la địa võng, chờ nàng tự chui đầu vào lưới.
Nhưng ta không ngờ, nàng không cần Thái Tử, cũng không cần ta.
Dẫu đã trở thành vị hôn thê của ta, trong lòng của nàng vẫn không có ta.
Ta bỉ ổi nói cho nàng biết, ta chính là Đầu Gỗ ca ca của nàng.
Ta biết nàng căn bản chưa từng nhớ ra ta.
Khi bị trọng thương nơi biên ải, người ta nghĩ đến là nàng, người ta mong nhớ cũng là nàng.
Khi nàng xuất hiện, ta mừng rỡ đến phát điên.
Lúc nàng lao vào lòng ta, ta điên đảo cả linh hồn.
Trong đêm xuân triền miên đó, ta phát hiện nàng không còn là xử nữ. Trên bụng nàng có vết rạn mờ, rõ ràng là từng mang thai.
Ta không kiềm được mà nghĩ: Nàng đã sinh con cho ai?
Lục Lân là con của ai?
Điều ta càng bận tâm hơn là: Phụ thân của Lục Lân là ai?
Ta điên cuồng muốn làm nàng có thai, muốn nàng sinh cho ta một đứa con.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Thành thân hai năm, nàng dùng đủ mọi cách, uống đủ thứ thuốc nhưng vẫn không thể mang thai.
Lúc thái y nói ta trúng độc, đời này khó có thể có con, ta mới bàng hoàng phát hiện: Từ khi nàng bắt đầu thủ tang đến nay, chưa từng có đứa trẻ nào của Triệu thị được sinh ra.
Thật đáng sợ.
Ngày ta và nàng hoàn toàn xé rách mặt nạ, ta mới nhận ra ta chưa từng hiểu nàng.
Cũng chưa từng biết đến thù hận của nàng, sự tàn độc của nàng.
Nàng nói ta là kẻ thù của nàng.
Nàng nói phụ hoàng ta g.i.ế.c phụ thân và ca ca của nàng, hại c.h.ế.t mẫu thân và tẩu tẩu của nàng.
Nàng bảo ta đi điều tra.
Ta không tin.
Ta nhất định phải chứng minh nàng sai rồi.
Nhưng kết quả lại chứng mình: Ta sai, sai hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phụ hoàng ta có lỗi với Lục gia, có lỗi với những tướng sĩ trung liệt đã ngã xuống nơi biên ải.
Nàng không yêu ta là điều hiển nhiên.
Nàng muốn rời bỏ ra cũng là lẽ thường tình.
Nàng khởi binh tạo phản… Ta không thể che giấu lương tâm mà nói nàng làm sai.
Gieo nhân nào, gặt quả ấy.
Đây là món nợ mà phụ hoàng thiếu nàng, thiếu Lục gia.
Ta nhìn nàng dẫn theo Lục gia quân từng bước một chiếm đoạt giang sơn, nhìn triều đình chìm trong hỗn loạn.
Ta khuyên mẫu phi xuất cung, khuyên các cữu cữu đầu hàng…
Trước khi nàng bao vây Kinh Thành, ta đã đưa mẫu phi rời khỏi, bỏ mặc tất cả cục diện rối ren.
Ta không muốn, cũng không dám đối mặt với nàng.
Ta sợ rằng chỉ cần nàng vẫy tay một cái, ta sẽ như một chó bò đến dưới chân nàng.
Ta không thể hèn mọn đến mức đó.
Người khác xuất gia vì nhìn thấu hồng trần, còn ta xuất gia để cắt đứt những mơ tưởng viễn vông.
Ngày gặp lại, nàng đã là nữ đế, đứng trên vạn người.
Người trong thiên hạ mơ ước nàng nhiều như xa diếc sang sông.
Thế nhưng hậu cung của nàng chẳng có lấy một vị Hoàng Phu.
Ta cúi đầu, niệm A Di Đà Phật.
Ta không kìm lòng được mà tự hỏi: Phải chăng nàng đối với ta… có chút gì đó khác biệt?
Nàng nhìn ta, cuối cùng chẳng nói một lời, chỉ phất tay cho ta lui xuống.
Đi đến khúc quanh, ta ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cửa Phật tối đen thăm thẳm, chẳng thấy bóng dáng nàng.
Trong lòng ta, trống rỗng đến tái tê.
Giá như… ta có thể quay về quá khứ, trở về thời điểm phụ thân và ca ca nàng còn sống, mẫu thân và tẩu tẩu nàng vẫn bình an….
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta quay về rồi sao?
Ta dường như thấy lại cảnh kinh đô phồn hoa náo nhiệt.
Ta chạy như bay đến Lục phủ, nắm chặt lấy tay nàng.
“Lục Cẩm Húc, lời ta sắp nói có lẽ có chút hoang đường, nhưng nàng nhất định phải tin ta!”
Ta nói với nàng, phụ hoàng ta muốn sát hại phụ thân và ca ca nàng, bảo nàng lập tức sai người đưa tin đến biên ải.
Ta nói với nàng, ta chính là Đầu Gỗ ca ca của nàng.
Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, dịu dàng vô hạn, thậm chí còn chan chứa tình ý miên man.
Náng lén tránh Thái Tử để hẹn gặp ta, hôn ta…
Phụ thân và ca ca nàng bình an trở về, mẫu thân và tẩu tẩu nàng vẫn khoẻ mạnh.
Nàng huỷ hôn với Thái Tử, đính ước cùng ta.
Nàng trở thành thê tử của ta, cùng ta sinh con đẻ cái.
Nàng thích nhất là nói: “Đầu Gỗ ca ca, ta yêu chàng quá đi mất!”
Tiếng chuông báo tang vang lên, ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng…
Thì ra… Thì ra…
Chỉ là ta si tâm vọng tưởng.
Chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Chú thích:
Giấc mộng hoàng lương (黄粱一梦) là một điển tích xuất phát từ Trung Quốc, dùng để chỉ những ảo tưởng đẹp đẽ nhưng phù du, mong manh, cuối cùng tan biến như một giấc mộng.
Điển tích này xuất phát từ "Chẩm Trung Ký"(枕中记) của Thẩm Ký Tự (沈既济) đời Đường. Chuyện kể về một thư sinh nghèo tên là Lư Sinh gặp một đạo sĩ khi đang nghỉ chân tại quán trọ. Thư sinh than vãn cuộc đời lận đận, mong mỏi công danh phú quý. Đạo sĩ bèn cho anh ta một chiếc gối thần. Khi Lư Sinh vừa đặt đầu xuống gối, anh ta mơ thấy mình thi đỗ, làm quan lớn, hưởng vinh hoa phú quý, con cháu đầy đàn. Nhưng đến cuối đời, khi bị giáng chức và chịu cảnh lưu lạc, anh ta chợt tỉnh giấc, nhận ra tất cả chỉ là một giấc mộng thoáng qua trong lúc chủ quán đang nấu xong nồi kê vàng (hoàng lương, tức kê chín vàng).
▂ ▃ ▅ ▆ █THIÊN PHONG TỰ TUYẾT█ ▆ ▅ ▃ ▂
Ta chưa từng gặp bé gái nào trong sáng, đáng yêu đến thế. Mỗi khi nàng cười đều để lộ chiếc răng nho nhỏ, đôi mắt sáng như sao.
Chỉ vì ta đờ người như khúc gỗ nhìn nàng mà nàng đặt cho ta biệt danh là Đầu Gỗ.
Nàng chẳng thích ai, chỉ thích chạy theo ta gọi “Đầu Gỗ ca ca”.
Chúng ta cùng trèo cây.
Chúng ta cùng thả diều.
Chúng ta cùng bắt cá.
Nàng gan dạ cực kỳ, không sợ một ai.
Nhưng kể từ khi trở về từ chuyến đi đến Giang Nam, nàng dường như đã biến thành một người khác.
Nàng hoàn toàn quên mất ta, thậm chí bắt đầu căm ghét ta, rồi đem lòng thích Thái Tử.
Ta giống như một kẻ biến thái hèn hạ, chỉ dám lén lút đi theo nàng.
Nhìn nàng vui vẻ, nhìn nàng toả sáng rực rỡ, nhìn nàng được ban hôn với Thái Tử.
Rồi nhìn nàng chỉ trong một đêm, mất đi phụ thân, mẫu thân, ca ca, tẩu tẩu.
Nàng rơi xuống bùn lầy.
Thái Tử từng nâng niu nàng trong lòng bàn tay nhưng khi nàng mất đi chỗ dựa, ta nhận ra ánh mắt Thái Tử nhìn nàng đã đổi khác.
Thế nên ta cố tình sắp xếp để hắn tình cờ gặp gỡ đủ loại nữ nhân.
Quả nhiên, gã cũng hệt như những tên đàn ông khác, trở thành kẻ bội bạc.
Còn ta, như một con chuột hèn mọn trong cống ngầm, len lén từng bước tiến đến gần nàng.
Khi nàng nói nàng không muốn gả cho Thái Tử, ta biết cơ hội của mình đã đến,
Ta huỷ bỏ hôn ước vốn không cam tâm tình nguyện, giăng thiên la địa võng, chờ nàng tự chui đầu vào lưới.
Nhưng ta không ngờ, nàng không cần Thái Tử, cũng không cần ta.
Dẫu đã trở thành vị hôn thê của ta, trong lòng của nàng vẫn không có ta.
Ta bỉ ổi nói cho nàng biết, ta chính là Đầu Gỗ ca ca của nàng.
Ta biết nàng căn bản chưa từng nhớ ra ta.
Khi bị trọng thương nơi biên ải, người ta nghĩ đến là nàng, người ta mong nhớ cũng là nàng.
Khi nàng xuất hiện, ta mừng rỡ đến phát điên.
Lúc nàng lao vào lòng ta, ta điên đảo cả linh hồn.
Trong đêm xuân triền miên đó, ta phát hiện nàng không còn là xử nữ. Trên bụng nàng có vết rạn mờ, rõ ràng là từng mang thai.
Ta không kiềm được mà nghĩ: Nàng đã sinh con cho ai?
Lục Lân là con của ai?
Điều ta càng bận tâm hơn là: Phụ thân của Lục Lân là ai?
Ta điên cuồng muốn làm nàng có thai, muốn nàng sinh cho ta một đứa con.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Thành thân hai năm, nàng dùng đủ mọi cách, uống đủ thứ thuốc nhưng vẫn không thể mang thai.
Lúc thái y nói ta trúng độc, đời này khó có thể có con, ta mới bàng hoàng phát hiện: Từ khi nàng bắt đầu thủ tang đến nay, chưa từng có đứa trẻ nào của Triệu thị được sinh ra.
Thật đáng sợ.
Ngày ta và nàng hoàn toàn xé rách mặt nạ, ta mới nhận ra ta chưa từng hiểu nàng.
Cũng chưa từng biết đến thù hận của nàng, sự tàn độc của nàng.
Nàng nói ta là kẻ thù của nàng.
Nàng nói phụ hoàng ta g.i.ế.c phụ thân và ca ca của nàng, hại c.h.ế.t mẫu thân và tẩu tẩu của nàng.
Nàng bảo ta đi điều tra.
Ta không tin.
Ta nhất định phải chứng minh nàng sai rồi.
Nhưng kết quả lại chứng mình: Ta sai, sai hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phụ hoàng ta có lỗi với Lục gia, có lỗi với những tướng sĩ trung liệt đã ngã xuống nơi biên ải.
Nàng không yêu ta là điều hiển nhiên.
Nàng muốn rời bỏ ra cũng là lẽ thường tình.
Nàng khởi binh tạo phản… Ta không thể che giấu lương tâm mà nói nàng làm sai.
Gieo nhân nào, gặt quả ấy.
Đây là món nợ mà phụ hoàng thiếu nàng, thiếu Lục gia.
Ta nhìn nàng dẫn theo Lục gia quân từng bước một chiếm đoạt giang sơn, nhìn triều đình chìm trong hỗn loạn.
Ta khuyên mẫu phi xuất cung, khuyên các cữu cữu đầu hàng…
Trước khi nàng bao vây Kinh Thành, ta đã đưa mẫu phi rời khỏi, bỏ mặc tất cả cục diện rối ren.
Ta không muốn, cũng không dám đối mặt với nàng.
Ta sợ rằng chỉ cần nàng vẫy tay một cái, ta sẽ như một chó bò đến dưới chân nàng.
Ta không thể hèn mọn đến mức đó.
Người khác xuất gia vì nhìn thấu hồng trần, còn ta xuất gia để cắt đứt những mơ tưởng viễn vông.
Ngày gặp lại, nàng đã là nữ đế, đứng trên vạn người.
Người trong thiên hạ mơ ước nàng nhiều như xa diếc sang sông.
Thế nhưng hậu cung của nàng chẳng có lấy một vị Hoàng Phu.
Ta cúi đầu, niệm A Di Đà Phật.
Ta không kìm lòng được mà tự hỏi: Phải chăng nàng đối với ta… có chút gì đó khác biệt?
Nàng nhìn ta, cuối cùng chẳng nói một lời, chỉ phất tay cho ta lui xuống.
Đi đến khúc quanh, ta ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cửa Phật tối đen thăm thẳm, chẳng thấy bóng dáng nàng.
Trong lòng ta, trống rỗng đến tái tê.
Giá như… ta có thể quay về quá khứ, trở về thời điểm phụ thân và ca ca nàng còn sống, mẫu thân và tẩu tẩu nàng vẫn bình an….
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta quay về rồi sao?
Ta dường như thấy lại cảnh kinh đô phồn hoa náo nhiệt.
Ta chạy như bay đến Lục phủ, nắm chặt lấy tay nàng.
“Lục Cẩm Húc, lời ta sắp nói có lẽ có chút hoang đường, nhưng nàng nhất định phải tin ta!”
Ta nói với nàng, phụ hoàng ta muốn sát hại phụ thân và ca ca nàng, bảo nàng lập tức sai người đưa tin đến biên ải.
Ta nói với nàng, ta chính là Đầu Gỗ ca ca của nàng.
Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, dịu dàng vô hạn, thậm chí còn chan chứa tình ý miên man.
Náng lén tránh Thái Tử để hẹn gặp ta, hôn ta…
Phụ thân và ca ca nàng bình an trở về, mẫu thân và tẩu tẩu nàng vẫn khoẻ mạnh.
Nàng huỷ hôn với Thái Tử, đính ước cùng ta.
Nàng trở thành thê tử của ta, cùng ta sinh con đẻ cái.
Nàng thích nhất là nói: “Đầu Gỗ ca ca, ta yêu chàng quá đi mất!”
Tiếng chuông báo tang vang lên, ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng…
Thì ra… Thì ra…
Chỉ là ta si tâm vọng tưởng.
Chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Chú thích:
Giấc mộng hoàng lương (黄粱一梦) là một điển tích xuất phát từ Trung Quốc, dùng để chỉ những ảo tưởng đẹp đẽ nhưng phù du, mong manh, cuối cùng tan biến như một giấc mộng.
Điển tích này xuất phát từ "Chẩm Trung Ký"(枕中记) của Thẩm Ký Tự (沈既济) đời Đường. Chuyện kể về một thư sinh nghèo tên là Lư Sinh gặp một đạo sĩ khi đang nghỉ chân tại quán trọ. Thư sinh than vãn cuộc đời lận đận, mong mỏi công danh phú quý. Đạo sĩ bèn cho anh ta một chiếc gối thần. Khi Lư Sinh vừa đặt đầu xuống gối, anh ta mơ thấy mình thi đỗ, làm quan lớn, hưởng vinh hoa phú quý, con cháu đầy đàn. Nhưng đến cuối đời, khi bị giáng chức và chịu cảnh lưu lạc, anh ta chợt tỉnh giấc, nhận ra tất cả chỉ là một giấc mộng thoáng qua trong lúc chủ quán đang nấu xong nồi kê vàng (hoàng lương, tức kê chín vàng).
▂ ▃ ▅ ▆ █THIÊN PHONG TỰ TUYẾT█ ▆ ▅ ▃ ▂
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro