Sự Cứu Rỗi Là Lưỡi Dao Sắc Bén Nhất

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-30 08:00:35

Mộc đại phu vội đỡ nàng lên:

 

"Ta biết một cách có thể tạm thời giữ nguyên được thi thể, chỉ là... nàng dù sao cũng là hoàng tử phi, phải nhập táng hoàng lăng."

 

Nghe vậy, Tri Họa liền rút ra một phong thư từ dưới gối của ta.

 

"Đây là thư hòa ly mà tiểu thư nhà nô tỳ đã viết sẵn..."

 

Nhìn phong thư hòa ly, Mộc đại phu không thể kiềm chế được nữa, nghiêng mặt đi, cuối cùng cũng rơi lệ.

 

19

 

Ngày thứ hai sau đại hôn.

 

Dù Vu Sở Sở là bình thê, nhưng trước nàng vẫn còn một chính thất, theo lệ vẫn phải kính trà.

 

Mãi đến khi mặt trời lên cao, nàng mới chậm rãi đến Lan Hương cư.

 

Thấy nơi này tràn ngập khí tử vong, hoàn toàn đối lập với các viện khác, nàng nhíu mày:

 

"Sao tỷ tỷ còn chưa dậy?"

 

Đáp lại nàng chỉ là một khoảng lặng.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tri Họa sắc mặt vô hồn mở cửa, nhưng vừa thấy Vu Sở Sở, biểu cảm liền thay đổi:

 

"Còn đến đây làm gì? Thất hoàng tử phi cũng cần kính trà cho người khác sao?"

 

Bị một nha hoàn quở trách, Vu Sở Sở dĩ nhiên không vui.

 

Nàng ta liếc mắt nhìn vào trong viện, không thấy bóng dáng người mình muốn thấy, liền châm chọc:

 

"Thật đúng là chủ nào tớ nấy!"

 

Tri Họa tức giận đến mức muốn xông lên đánh nàng.

 

Ngay cả Tiểu Hắc cũng tức tối sủa lên dữ dội.

 

"Ở đâu ra cái thứ súc sinh này?"

 

Bị bộ dạng hung hãn của Tiểu Hắc dọa sợ, Vu Sở Sở vội vàng kéo nha hoàn rời đi.

 

Không lâu sau, Tiêu Cảnh liền giận dữ xuất hiện tại Lan Hương cư.

 

Thấy trong viện chỉ có mình Tri Họa, y nhíu mày, cảm giác có điều không ổn:

 

"A Ý?"

 

Tri Họa ngẩng đầu liếc nhìn y, nhưng không đáp, chỉ khẽ cười lạnh.

 

"Đúng là quá đáng! Dù là người phủ Trung Dũng hầu cũng không thể vô pháp vô thiên trong phủ của ta như thế!

 

"Lý Như Ý, nàng ra đây!"

 

Đôi mắt Tri Họa trống rỗng nhìn y, cũng không nói gì.

 

Trong lòng Tiêu Cảnh đột nhiên dâng lên một tia bất an.

 

Y bước vào viện, tìm kiếm bóng hình quen thuộc:

 

"A Ý, ta vừa về, mau ra đây đi! Ta không so đo chuyện nàng kén cá chọn canh với Sở Sở!"

 

Y tìm khắp sân, nhưng không thấy.

 

Liền bước vào phòng.

 

Tấm bình phong từng ngăn cách y nay đã không còn, y lập tức nhìn thấy chiếc giường trống rỗng.

 

Và vết m.á.u đỏ thẫm trên ván giường.

 

Y lập tức hoảng loạn.

 

"A Ý? A Ý!"

 

Khoảnh khắc này, y mới nhận ra tim mình đập nhanh đến mức nào, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

 

20

 

Nhưng mặc cho y gọi thế nào, cũng chẳng còn ai đáp lại.

 

Y thấy Tiểu Hắc ủ rũ nằm rạp bên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thê tử của y đâu? Nàng đi đâu rồi?

 

Y tìm Tri Họa, nhưng chỉ nhận lại một phong thư hòa ly và tin tức Lý Như Ý đã qua đời.

 

Y như không thể tin được, ngã ngồi xuống đất:

 

"Sao có thể? Nhất định là Như Ý giận ta, đang giở giận dỗi với ta thôi!”

 

"Không thể nào... không thể nào..."

 

Nhưng sâu trong lòng, y hiểu rõ hơn ai hết.

 

Thê tử của y, Lý Như Ý, có lẽ thật sự đã c.h.ế.t rồi.

 

Nàng đã không còn phụ mẫu, vậy nàng còn có thể đi đâu?

 

Tiêu Cảnh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào phong thư hòa ly ấy.

 

Hồi lâu, y đột ngột phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

Máu nhuộm đỏ phong thư trên tay y.

 

Y không chịu nổi nữa, ngất lịm đi.

 

Khi tỉnh lại, y đã sắp phát điên.

 

Lúc thì tưởng rằng mình vừa thành thân cùng Lý Như Ý, lúc lại nghĩ rằng nàng vẫn còn đang giận dỗi trong viện, bảo y đừng bước chân vào nữa.

 

Y không vào triều nữa, cũng không hề đoái hoài đến vị thê tử mới vào phủ kia.

 

Chỉ suốt ngày ngẩn ngơ, miệng không ngừng gọi tên Lý Như Ý.

 

21

 

Đám hạ nhân trong phủ khi quét dọn sân viện đã phát hiện một con ch.ó đã c.h.ế.t từ lâu.

 

Chính là Tiểu Hắc.

 

Vì cái c.h.ế.t của chủ nhân, Tiểu Hắc không chịu ăn uống, suốt ngày nằm dưới gốc cây nơi từng cùng chủ nhân chơi đùa.

 

Nó bị đói chết, cũng bị rét chết.

 

Khi hạ nhân tìm thấy, thân thể nó đã cứng đờ.

 

Nó c.h.ế.t mà vẫn còn ôm chặt một chiếc áo nhỏ.

 

Đó là áo của chủ nhân Lý Như Ý từng may cho nó.

 

Chứng kiến cảnh ấy, không ai là không đỏ hoe mắt.

 

Vì Tiêu Cảnh đã phát điên, thất hoàng tử phi mới vào cửa chưa được sủng đã thất sủng.

 

Hạ nhân trong phủ oán trách nàng hại c.h.ế.t di mạch duy nhất của Trung Dũng hầu phủ, ai nấy đều cố tình gây khó dễ.

 

Không có ai chống lưng, nàng ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

 

Hôm nay, vì trong phòng không còn than sưởi, nàng ta rốt cuộc không chịu nổi nữa, đến tìm Tiêu Cảnh.

 

Nhìn y ngây ngốc gọi ba chữ "Lý Như Ý", nàng cuối cùng cũng bùng nổ, giáng cho y một cái bạt tai:

 

"Tiêu Cảnh! Giờ chàng còn giả bộ cái gì? Không phải chàng đã nói với ta rằng chưa từng có tình cảm với nàng ấy sao?”

 

"Không phải chàng đã nói rằng chàng lấy nàng ta chẳng qua chỉ vì thân phận của nàng ấy sao?”

 

"Không phải chàng còn nói chàng sớm đã biết nàng sẽ bị người ta hại, đẩy xuống nước sao? Bây giờ chàng giả bộ thâm tình cái gì? Đây chẳng phải là điều chàng mong muốn sao?”

 

"Chàng nói đi! Chàng nói đi!"

 

Nàng không nhịn nổi nữa, bật khóc nức nở.

 

Nhưng thứ đáp lại nàng, vẫn chỉ là nụ cười ngây ngốc của Tiêu Cảnh.

 

"Chàng không chỉ có lỗi với nàng ấy, mà còn có lỗi với ta."

 

Vu Sở Sở hối hận rồi, nhưng nàng đã không còn đường quay đầu nữa.

 

Đời này của nàng, chỉ có thể như vậy mà thôi.

 

Tiêu Cảnh cũng hoàn toàn phát điên rồi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Cứu Rỗi Là Lưỡi Dao Sắc Bén Nhất

Số ký tự: 0