Sự Cứu Rỗi Là Lưỡi Dao Sắc Bén Nhất
Chương 1
Đang cập nhật
2025-03-30 08:00:35
Thế nhân đều nói rằng Lý Như Ý ta, đã đặt cược đúng ván, khi mà vào thời điểm thái tử bị biếm truất, ta đã khéo léo tranh thủ được lòng hắn. Nay thái tử khôi phục vinh quang, ta ắt hẳn có thể phú quý an nhàn trọn một đời.
Nhưng chẳng ai còn nhắc đến chuyện Lý gia ta vì giúp thái tử minh oan, toàn tộc trung liệt chỉ còn sót lại duy nhất ta là nữ quyến.
Về sau, vì muốn giữ trọn lời hứa ban vị trí chính thê cho người yêu thuở trước, thái tử đã dung túng Dư Uyển Uyển đẩy ta xuống hồ, làm ta mất đi danh tiết, thân thể ướt sũng bị bao cặp mắt nhìn thấy.
Ta quay lưng, phong quang xuất giá gả cho Thất hoàng tử, từ đó chẳng còn ngoảnh lại một lần.
1
Năm nay, cuối thu lạnh đến lạ thường.
Khi được người ta ôm lên từ trong nước, ta cảm thấy cơn gió rét như thể xuyên thấu tận xương tủy, khiến ta toàn thân rét run.
Không nhịn được, ta khẽ co người lại.
Ngước mắt nhìn lên, vị hôn phu của ta lúc này đang lạnh lùng đứng ở bên kia, dõi mắt nhìn về phía ta.
Bên cạnh hắn là Dư Uyển Uyển, nhu nhược vô tội, cũng là nốt chu sa trong lòng hắn.
Nhìn thấy ta được một nam tử khác bế trong lòng, sắc mặt hắn lập tức lộ vẻ phẫn nộ, nhưng ta rõ ràng trông thấy trong đáy mắt hắn có một tia đắc ý thoáng qua.
Thấy ta xiêm y ướt đẫm, thân thể bại lộ trước bao người, vị hôn phu là thái tử của ta, chẳng những không hề mở lời an ủi, mà còn hiện vẻ nhục nhã, như thể ta đã cùng người khác tư thông.
Hắn quắc mắt nhìn ta, lạnh giọng quở trách:
"Lý Như Ý, nàng sao có thể cậy vào lòng yêu thương của Cô mà làm càn như vậy?”
"Nếu thật sự muốn tái giá, chỉ cần nói với Cô một lời, Cô tuyệt nhiên không cưỡng ép người khác!"
Ta muốn nói rằng ta không có, rằng ta bị người ta đẩy xuống hồ, rằng ta chưa từng nghĩ đến chuyện tái giá.
Ta hé miệng, nhưng lại chẳng thể thốt ra một lời.
Lý gia trên dưới đã chôn thây trong khói lửa, dù ta có giải thích lúc này, cũng chẳng ai tin, cũng không còn ai trìu mến gọi ta là "Nam Nam" mà dỗ dành ta uống thuốc nữa.
Ta cảm thấy viền mắt cay xè, nhưng một giọt lệ cũng chẳng rơi xuống.
Ở trong phủ thái tử này, nếu hắn tin ta, thì không ai dám nghi ngờ ta.
Nhưng hắn không tin. Người đầu tiên đứng ra chỉ trích ta, chính là Tiêu Duẫn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Nếu đã như vậy, tối nay Cô sẽ vào cung, tâu rõ duyên cớ với phụ hoàng, định sẵn hôn ước giữa Thất đệ và nàng. Từ nay về sau, ngôi vị thái tử phi của Cô, vĩnh viễn không bao giờ là nàng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lời này vừa dứt, sắc mặt những người xung quanh đều đổi khác.
Có kẻ hả hê, có kẻ thương xót, cũng có kẻ hâm mộ mà nhìn về phía Dư Uyển Uyển đang đứng bên cạnh.
Không còn ta, ngôi vị thái tử phi tất nhiên chỉ có thể là của Dư Uyển Uyển.
Hai người bọn họ quen biết từ thuở niên thiếu, tình thâm ý trọng. Nếu không phải do phụ mẫu ta lấy ân tình ép gả, họ nào đâu bị chia lìa?
Nhưng còn ai nhớ được lúc thái tử bị phế, chỉ có Lý gia ta bảo vệ hắn?
2
Ta khẽ hé mắt, trong đáy đồng tử không còn chút tình ý, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Tiêu Duẫn hồi lâu.
Thế nhân đều nói rằng Lý Như Ý ta, đã đặt cược đúng ván, khi mà vào thời điểm thái tử bị biếm truất, ta đã khéo léo tranh thủ được lòng hắn. Nay thái tử khôi phục vinh quang, ta ắt hẳn có thể phú quý an nhàn trọn một đời.
Nhưng chẳng ai nhớ rằng, chính vì Tiêu Duẫn, mà toàn bộ Lý gia ta mới phải bỏ mạng.
Giờ đây, phú quý an nhàn của ta chỉ là một câu nói của người ta mà thôi.
Thế nhưng trong lòng ta, ta lại chẳng mong cầu vinh hoa phú quý ấy. Ta chỉ muốn phụ mẫu thân trở về, muốn cô cô đã từng tung ta lên cao trong niềm vui sướng quay lại.
Lúc lâm chung, mẫu thân đã nói với ta: "Lý gia ta có ân với Tiêu Duẫn, lần này hồi kinh, Tiêu Duẫn ắt hẳn sẽ được lập lại làm thái tử. Hắn sớm đã hứa với ta và phụ thân con, rằng sau khi nhà ta không còn, hắn sẽ bảo vệ con cả đời. Nam Nam, ta cũng phải đi gặp cha con đây, con nhất định phải bình an."
Ta khóc đến tan nát cõi lòng, vừa khóc vừa gào xin mẫu thân đừng bỏ lại ta.
Lúc Tiêu Duẫn đưa ta về kinh, Lý gia sớm đã hóa thành bụi đất, cỏ dại mọc tràn.
Ta sai người quét dọn sạch sẽ, một mình ngồi trước bàn cơm hồi lâu.
Thanh âm cười nói rộn ràng của ngày trước dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nếu như phụ mẫu thân biết được, thái tử mà họ đã thề chec bảo vệ lại đối xử với con gái họ như vậy, liệu có hối hận chăng?
3
Nữ nhi của phủ Trung Dũng hầu, Lý Như Ý đã gả đi rồi. Hơn thế nữa, nàng gả đi một cách rạng rỡ huy hoàng.
Hôm xuất giá, hoàng thượng đích thân ban hôn, không ai dám dị nghị một lời.
Ngày thành thân, nhũ mẫu của ta lén tới nhìn ta một cái, thấy ta đội phượng quan, khoác giá bào đỏ rực, đôi mắt bà hoe đỏ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Ta không còn yêu thái tử, cũng không hận hắn, chỉ là không đáng thay cho phụ mẫu ta, vì bảo vệ một kẻ lòng lang dạ sói như vậy.
Nhưng chẳng ai còn nhắc đến chuyện Lý gia ta vì giúp thái tử minh oan, toàn tộc trung liệt chỉ còn sót lại duy nhất ta là nữ quyến.
Về sau, vì muốn giữ trọn lời hứa ban vị trí chính thê cho người yêu thuở trước, thái tử đã dung túng Dư Uyển Uyển đẩy ta xuống hồ, làm ta mất đi danh tiết, thân thể ướt sũng bị bao cặp mắt nhìn thấy.
Ta quay lưng, phong quang xuất giá gả cho Thất hoàng tử, từ đó chẳng còn ngoảnh lại một lần.
1
Năm nay, cuối thu lạnh đến lạ thường.
Khi được người ta ôm lên từ trong nước, ta cảm thấy cơn gió rét như thể xuyên thấu tận xương tủy, khiến ta toàn thân rét run.
Không nhịn được, ta khẽ co người lại.
Ngước mắt nhìn lên, vị hôn phu của ta lúc này đang lạnh lùng đứng ở bên kia, dõi mắt nhìn về phía ta.
Bên cạnh hắn là Dư Uyển Uyển, nhu nhược vô tội, cũng là nốt chu sa trong lòng hắn.
Nhìn thấy ta được một nam tử khác bế trong lòng, sắc mặt hắn lập tức lộ vẻ phẫn nộ, nhưng ta rõ ràng trông thấy trong đáy mắt hắn có một tia đắc ý thoáng qua.
Thấy ta xiêm y ướt đẫm, thân thể bại lộ trước bao người, vị hôn phu là thái tử của ta, chẳng những không hề mở lời an ủi, mà còn hiện vẻ nhục nhã, như thể ta đã cùng người khác tư thông.
Hắn quắc mắt nhìn ta, lạnh giọng quở trách:
"Lý Như Ý, nàng sao có thể cậy vào lòng yêu thương của Cô mà làm càn như vậy?”
"Nếu thật sự muốn tái giá, chỉ cần nói với Cô một lời, Cô tuyệt nhiên không cưỡng ép người khác!"
Ta muốn nói rằng ta không có, rằng ta bị người ta đẩy xuống hồ, rằng ta chưa từng nghĩ đến chuyện tái giá.
Ta hé miệng, nhưng lại chẳng thể thốt ra một lời.
Lý gia trên dưới đã chôn thây trong khói lửa, dù ta có giải thích lúc này, cũng chẳng ai tin, cũng không còn ai trìu mến gọi ta là "Nam Nam" mà dỗ dành ta uống thuốc nữa.
Ta cảm thấy viền mắt cay xè, nhưng một giọt lệ cũng chẳng rơi xuống.
Ở trong phủ thái tử này, nếu hắn tin ta, thì không ai dám nghi ngờ ta.
Nhưng hắn không tin. Người đầu tiên đứng ra chỉ trích ta, chính là Tiêu Duẫn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Nếu đã như vậy, tối nay Cô sẽ vào cung, tâu rõ duyên cớ với phụ hoàng, định sẵn hôn ước giữa Thất đệ và nàng. Từ nay về sau, ngôi vị thái tử phi của Cô, vĩnh viễn không bao giờ là nàng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lời này vừa dứt, sắc mặt những người xung quanh đều đổi khác.
Có kẻ hả hê, có kẻ thương xót, cũng có kẻ hâm mộ mà nhìn về phía Dư Uyển Uyển đang đứng bên cạnh.
Không còn ta, ngôi vị thái tử phi tất nhiên chỉ có thể là của Dư Uyển Uyển.
Hai người bọn họ quen biết từ thuở niên thiếu, tình thâm ý trọng. Nếu không phải do phụ mẫu ta lấy ân tình ép gả, họ nào đâu bị chia lìa?
Nhưng còn ai nhớ được lúc thái tử bị phế, chỉ có Lý gia ta bảo vệ hắn?
2
Ta khẽ hé mắt, trong đáy đồng tử không còn chút tình ý, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Tiêu Duẫn hồi lâu.
Thế nhân đều nói rằng Lý Như Ý ta, đã đặt cược đúng ván, khi mà vào thời điểm thái tử bị biếm truất, ta đã khéo léo tranh thủ được lòng hắn. Nay thái tử khôi phục vinh quang, ta ắt hẳn có thể phú quý an nhàn trọn một đời.
Nhưng chẳng ai nhớ rằng, chính vì Tiêu Duẫn, mà toàn bộ Lý gia ta mới phải bỏ mạng.
Giờ đây, phú quý an nhàn của ta chỉ là một câu nói của người ta mà thôi.
Thế nhưng trong lòng ta, ta lại chẳng mong cầu vinh hoa phú quý ấy. Ta chỉ muốn phụ mẫu thân trở về, muốn cô cô đã từng tung ta lên cao trong niềm vui sướng quay lại.
Lúc lâm chung, mẫu thân đã nói với ta: "Lý gia ta có ân với Tiêu Duẫn, lần này hồi kinh, Tiêu Duẫn ắt hẳn sẽ được lập lại làm thái tử. Hắn sớm đã hứa với ta và phụ thân con, rằng sau khi nhà ta không còn, hắn sẽ bảo vệ con cả đời. Nam Nam, ta cũng phải đi gặp cha con đây, con nhất định phải bình an."
Ta khóc đến tan nát cõi lòng, vừa khóc vừa gào xin mẫu thân đừng bỏ lại ta.
Lúc Tiêu Duẫn đưa ta về kinh, Lý gia sớm đã hóa thành bụi đất, cỏ dại mọc tràn.
Ta sai người quét dọn sạch sẽ, một mình ngồi trước bàn cơm hồi lâu.
Thanh âm cười nói rộn ràng của ngày trước dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nếu như phụ mẫu thân biết được, thái tử mà họ đã thề chec bảo vệ lại đối xử với con gái họ như vậy, liệu có hối hận chăng?
3
Nữ nhi của phủ Trung Dũng hầu, Lý Như Ý đã gả đi rồi. Hơn thế nữa, nàng gả đi một cách rạng rỡ huy hoàng.
Hôm xuất giá, hoàng thượng đích thân ban hôn, không ai dám dị nghị một lời.
Ngày thành thân, nhũ mẫu của ta lén tới nhìn ta một cái, thấy ta đội phượng quan, khoác giá bào đỏ rực, đôi mắt bà hoe đỏ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Ta không còn yêu thái tử, cũng không hận hắn, chỉ là không đáng thay cho phụ mẫu ta, vì bảo vệ một kẻ lòng lang dạ sói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro