Sự Cứu Rỗi Là Lưỡi Dao Sắc Bén Nhất
Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-30 08:00:35
Lấy danh nghĩa cô nhi để đổi cho người trong lòng một thân phận bình thê.
Tiêu Cảnh nhất thời không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm phiền muộn.
Nhìn thoáng qua bình phong trước mặt, lại nghĩ đến những ngày qua liên tiếp bị từ chối ngoài cửa, trong lòng đột nhiên bốc lên một cỗ bực bội khó tả:
"Được, nàng đừng hối hận."
Nói rồi, y xoay người rời đi.
16
Tiêu Cảnh đại hôn.
Y khoác lên hỷ phục, nét mặt rạng rỡ hân hoan, khác xa vẻ vô cảm của một năm trước.
Các quan khách đến chúc mừng thấy vậy cũng lấy làm kinh ngạc.
Còn ta, lúc này nghe tiếng náo nhiệt từ tiền viện truyền tới, trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng.
Mơ hồ còn nghe thấy hỉ bà cao giọng hô to: "Nhất bái thiên địa... Nhị bái cao đường!"
Tri Họa cẩn thận bưng đến một chén thuốc, nhưng khi trông thấy ta, tay nàng run rẩy đến mức đánh đổ cả chén thuốc xuống đất.
"Tiểu thư? Sắc mặt người sao lại khó coi như vậy? Nô tỳ đi gọi Mộc đại phu đến!"
Hôm nay trong phủ có hỷ sự, Mộc đại phu cũng đã ra tiền viện rồi.
Ta nhẹ giọng gọi Tri Họa lại.
Nhưng nàng không chịu, nhất quyết muốn đi.
"Ta biết đại hạn của mình đã đến, Tri Họa, nếu ngươi không muốn để ta cô đơn một mình khi chết, thì đừng đi."
Nói xong, ta lại cảm giác cổ họng dâng lên một mùi tanh ngọt.
Lần trước trận sốt cao kia đã lấy đi hơn nửa mạng của ta, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích.
Lẽ nào còn mong đợi thân thể mục nát này có thể cầm cự qua mùa đông sao?
Huống hồ, ta cũng không muốn cầm cự nữa.
Ta đến cả sức để động đậy cũng không còn, dù có Đại La Kim Tiên đến cũng vô ích.
Như vậy cũng tốt, ta không cần tận mắt nhìn phu quân của mình cùng kẻ khác ân ái vợ chồng.
Ta cũng không cần phải rộng lượng dung người nữa.
Nghĩ đến đây, ta chợt bật cười:
"Tri Họa, ngươi nghe xem, tiền viện đang bái thiên địa kìa!”
"Không phải đã nói sẽ cùng nhau sống đến bạc đầu sao?”
"Sao ai cũng là kẻ dối trá?"
Tri Họa khóc nức nở.
Nếu không yêu Tiêu Cảnh, ta có thể khoan dung, nhưng một khi đã yêu, thiên hạ này có bao nhiêu nữ tử có thể nhẫn nại nhìn phu quân của mình triền miên tình ý cùng kẻ khác?
17
"Tri Họa, ngươi nói xem, có phải ta đã sai rồi không?”
"Ta phụ lòng sự dạy dỗ của phụ mẫu, ta là Lý Như Ý, đích nữ phủ Trung Dũng hầu, vậy mà lại vì chuyện nữ nhi tình trường mà đau lòng đến nhường này."
Có lẽ giọng ta quá mức yếu ớt, Tri Họa vội quỳ sụp trước giường, nắm lấy tay ta không ngừng chà xát.
Nhưng bàn tay ta lại càng lúc càng lạnh.
"Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ đóng cửa sổ lại cho người, sao lại lạnh như vậy... Huhu, chắc chắn là tại cửa sổ!"
Nhưng tận mắt thấy ánh mắt ta dần trở nên vô thần.
Nàng chỉ có thể khóc lóc, ghé sát vào môi ta, mong nghe rõ lời ta nói.
"Tri Họa, ta... có lỗi với trưởng bối, có lỗi với tổ phụ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không phải! Không phải đâu, tiểu thư, không phải lỗi của người! Huhuhu!"
"Tri Họa, đưa ta đi... Ta muốn đến biên quan, muốn được chôn cạnh phụ thân bọn họ.
"Lý Như Ý chỉ là nữ nhi Lý gia, không phải thê tử của ai cả."
Tri Họa điên cuồng lắc đầu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tiểu Hắc bên giường kêu gấp gáp.
Có lẽ nó đang thắc mắc vì sao chủ nhân của nó đã lâu như vậy không ôm nó nữa.
Tiền viện vẫn náo nhiệt không dứt, nhưng ta lại cảm thấy không còn nghe thấy gì cả, âm thanh không lọt vào tai.
Mơ hồ như có ai đó dịu dàng gọi ta "Nam Nam".
Dường như là giọng của phụ thân, mẫu thân.
Ta muốn tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng trước mắt chỉ là một mảng hư vô.
"Phụ thân, mẫu thân, là hai người sao?”
"Phụ thân… mẫu thân… Nam Nam rất ngoan…”
"Nam Nam trong sạch mà đến, cũng trong sạch mà đi..."
Ta nhìn thấy phụ thân bọn họ mỉm cười đưa tay về phía ta, giống như thuở nhỏ, muốn ôm ta vào lòng:
"Nam Nam..."
Giọng khóc đứt quãng của Tri Họa vọng lại: "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Hai thanh âm hòa làm một.
Ta không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ta còn cần bận tâm sao?
"Trong sạch mà đến... trong sạch mà đi..."
Tri Họa rốt cuộc khóc rống lên.
Ta c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t ngay trong ngày Tiêu Cảnh thành thân cùng kẻ khác.
Lý Như Ý đã chết, chứ không phải thê tử của Tiêu Cảnh đã chết.
Tiêu Cảnh vẫn còn thê tử.
Nhưng thế gian từ nay, chẳng còn Lý Như Ý nữa.
18
Mộc đại phu đến xem ta thì thân thể ta đã lạnh ngắt.
Nàng nhìn người nằm bất động trên giường, chỉ khẽ thở dài:
"Tri Họa, ngươi thử nghĩ xem, tiểu thư nhà ngươi còn tâm nguyện gì chưa tròn, hãy giúp nàng hoàn thành đi."
Tri Họa sụt sịt đứng dậy, nhớ lại lời dặn dò khi lâm chung của tiểu thư.
"Nếu có thể, xin đại phu giúp đỡ một chuyện?"
"Chuyện gì, ngươi cứ nói."
Một lần gặp gỡ, cũng là duyên.
Biết rõ người trước mặt là cô nhi duy nhất của phủ Trung Dũng hầu, trong lòng nàng không khỏi chua xót.
"Tiểu thư muốn an táng nơi biên quan, để được đoàn viên cùng lão gia phu nhân.”
"Nhưng nô tỳ là thân nô tịch, không thể rời đi, e là chưa đến được biên quan đã bị quan phủ bắt lại rồi! Huhuhu!”
"Xin đại phu giúp đỡ tiểu thư nhà nô tỳ, cầu xin người, Tri Họa xin dập đầu cảm tạ!"
Nói xong, nha đầu liền quỳ sụp xuống.
Tiêu Cảnh nhất thời không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm phiền muộn.
Nhìn thoáng qua bình phong trước mặt, lại nghĩ đến những ngày qua liên tiếp bị từ chối ngoài cửa, trong lòng đột nhiên bốc lên một cỗ bực bội khó tả:
"Được, nàng đừng hối hận."
Nói rồi, y xoay người rời đi.
16
Tiêu Cảnh đại hôn.
Y khoác lên hỷ phục, nét mặt rạng rỡ hân hoan, khác xa vẻ vô cảm của một năm trước.
Các quan khách đến chúc mừng thấy vậy cũng lấy làm kinh ngạc.
Còn ta, lúc này nghe tiếng náo nhiệt từ tiền viện truyền tới, trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng.
Mơ hồ còn nghe thấy hỉ bà cao giọng hô to: "Nhất bái thiên địa... Nhị bái cao đường!"
Tri Họa cẩn thận bưng đến một chén thuốc, nhưng khi trông thấy ta, tay nàng run rẩy đến mức đánh đổ cả chén thuốc xuống đất.
"Tiểu thư? Sắc mặt người sao lại khó coi như vậy? Nô tỳ đi gọi Mộc đại phu đến!"
Hôm nay trong phủ có hỷ sự, Mộc đại phu cũng đã ra tiền viện rồi.
Ta nhẹ giọng gọi Tri Họa lại.
Nhưng nàng không chịu, nhất quyết muốn đi.
"Ta biết đại hạn của mình đã đến, Tri Họa, nếu ngươi không muốn để ta cô đơn một mình khi chết, thì đừng đi."
Nói xong, ta lại cảm giác cổ họng dâng lên một mùi tanh ngọt.
Lần trước trận sốt cao kia đã lấy đi hơn nửa mạng của ta, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích.
Lẽ nào còn mong đợi thân thể mục nát này có thể cầm cự qua mùa đông sao?
Huống hồ, ta cũng không muốn cầm cự nữa.
Ta đến cả sức để động đậy cũng không còn, dù có Đại La Kim Tiên đến cũng vô ích.
Như vậy cũng tốt, ta không cần tận mắt nhìn phu quân của mình cùng kẻ khác ân ái vợ chồng.
Ta cũng không cần phải rộng lượng dung người nữa.
Nghĩ đến đây, ta chợt bật cười:
"Tri Họa, ngươi nghe xem, tiền viện đang bái thiên địa kìa!”
"Không phải đã nói sẽ cùng nhau sống đến bạc đầu sao?”
"Sao ai cũng là kẻ dối trá?"
Tri Họa khóc nức nở.
Nếu không yêu Tiêu Cảnh, ta có thể khoan dung, nhưng một khi đã yêu, thiên hạ này có bao nhiêu nữ tử có thể nhẫn nại nhìn phu quân của mình triền miên tình ý cùng kẻ khác?
17
"Tri Họa, ngươi nói xem, có phải ta đã sai rồi không?”
"Ta phụ lòng sự dạy dỗ của phụ mẫu, ta là Lý Như Ý, đích nữ phủ Trung Dũng hầu, vậy mà lại vì chuyện nữ nhi tình trường mà đau lòng đến nhường này."
Có lẽ giọng ta quá mức yếu ớt, Tri Họa vội quỳ sụp trước giường, nắm lấy tay ta không ngừng chà xát.
Nhưng bàn tay ta lại càng lúc càng lạnh.
"Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ đóng cửa sổ lại cho người, sao lại lạnh như vậy... Huhu, chắc chắn là tại cửa sổ!"
Nhưng tận mắt thấy ánh mắt ta dần trở nên vô thần.
Nàng chỉ có thể khóc lóc, ghé sát vào môi ta, mong nghe rõ lời ta nói.
"Tri Họa, ta... có lỗi với trưởng bối, có lỗi với tổ phụ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không phải! Không phải đâu, tiểu thư, không phải lỗi của người! Huhuhu!"
"Tri Họa, đưa ta đi... Ta muốn đến biên quan, muốn được chôn cạnh phụ thân bọn họ.
"Lý Như Ý chỉ là nữ nhi Lý gia, không phải thê tử của ai cả."
Tri Họa điên cuồng lắc đầu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tiểu Hắc bên giường kêu gấp gáp.
Có lẽ nó đang thắc mắc vì sao chủ nhân của nó đã lâu như vậy không ôm nó nữa.
Tiền viện vẫn náo nhiệt không dứt, nhưng ta lại cảm thấy không còn nghe thấy gì cả, âm thanh không lọt vào tai.
Mơ hồ như có ai đó dịu dàng gọi ta "Nam Nam".
Dường như là giọng của phụ thân, mẫu thân.
Ta muốn tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng trước mắt chỉ là một mảng hư vô.
"Phụ thân, mẫu thân, là hai người sao?”
"Phụ thân… mẫu thân… Nam Nam rất ngoan…”
"Nam Nam trong sạch mà đến, cũng trong sạch mà đi..."
Ta nhìn thấy phụ thân bọn họ mỉm cười đưa tay về phía ta, giống như thuở nhỏ, muốn ôm ta vào lòng:
"Nam Nam..."
Giọng khóc đứt quãng của Tri Họa vọng lại: "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Hai thanh âm hòa làm một.
Ta không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ta còn cần bận tâm sao?
"Trong sạch mà đến... trong sạch mà đi..."
Tri Họa rốt cuộc khóc rống lên.
Ta c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t ngay trong ngày Tiêu Cảnh thành thân cùng kẻ khác.
Lý Như Ý đã chết, chứ không phải thê tử của Tiêu Cảnh đã chết.
Tiêu Cảnh vẫn còn thê tử.
Nhưng thế gian từ nay, chẳng còn Lý Như Ý nữa.
18
Mộc đại phu đến xem ta thì thân thể ta đã lạnh ngắt.
Nàng nhìn người nằm bất động trên giường, chỉ khẽ thở dài:
"Tri Họa, ngươi thử nghĩ xem, tiểu thư nhà ngươi còn tâm nguyện gì chưa tròn, hãy giúp nàng hoàn thành đi."
Tri Họa sụt sịt đứng dậy, nhớ lại lời dặn dò khi lâm chung của tiểu thư.
"Nếu có thể, xin đại phu giúp đỡ một chuyện?"
"Chuyện gì, ngươi cứ nói."
Một lần gặp gỡ, cũng là duyên.
Biết rõ người trước mặt là cô nhi duy nhất của phủ Trung Dũng hầu, trong lòng nàng không khỏi chua xót.
"Tiểu thư muốn an táng nơi biên quan, để được đoàn viên cùng lão gia phu nhân.”
"Nhưng nô tỳ là thân nô tịch, không thể rời đi, e là chưa đến được biên quan đã bị quan phủ bắt lại rồi! Huhuhu!”
"Xin đại phu giúp đỡ tiểu thư nhà nô tỳ, cầu xin người, Tri Họa xin dập đầu cảm tạ!"
Nói xong, nha đầu liền quỳ sụp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro