Chương 8
A Giang
2025-03-27 09:01:47
Tôi không biết họ thực sự nhìn thấy không hay chỉ đơn thuần muốn giảm bớt số lượng đồ cứu trợ phân phát cho tòa nhà của chúng tôi.
Khi nhìn kỹ lại, tôi nhận ra người gắn thẻ mình là người của ban quản lý chung cư.
Tôi không khỏi nhướng mày. Hạ Dương thấy tôi có vẻ vui mừng, liền tiến đến hỏi tôi chuyện gì xảy ra.
Tôi giải thích tình hình cho nó và cười nói: "Chị thấy ban quản lý này cũng không thực sự muốn phân phát đồ cứu trợ. Họ chỉ miễn cưỡng thỏa hiệp vì sợ mọi người xông vào cướp."
Hạ Dương lập tức hiểu ra: "Họ vốn dĩ không muốn chia sẻ quá nhiều đồ cứu trợ cho cư dân. Siêu thị mini và kho dự trữ của họ chắc chắn cũng không còn nhiều.”
“Vì vậy, họ vội vàng chỉ ra nhà chúng ta đã chuyển đi. Một mặt, họ có thể giảm bớt số lượng đồ cần phân phát. Mặt khác, họ có thể vin vào cớ này để nghi ngờ những người khác khai báo gian dối, nhằm tiết kiệm thêm đồ cứu trợ."
Tôi ăn một miếng bánh kem sô cô la ngọt ngào, nói: "Nhưng cũng nhờ họ mà bây giờ mọi người đều biết nhà chúng ta đã chuyển đi."
Mẹ tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Tuy nhiên, Hạ Dương vẫn còn chút lo lắng: "Chị à, em nghĩ mọi chuyện sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu. Chị thấy đấy, trước đây có rất nhiều người trong nhóm giữ im lặng, nhưng khi nghe nói có đồ cứu trợ trong siêu thị và kho thì họ liền lên tiếng.”
“Dù có thể vẫn còn một số người chưa lên tiếng, nhưng giờ hầu hết mọi người đã lộ diện trong nhóm rồi. Đến khi tuyệt vọng, họ sẽ biết rõ mục tiêu để cướp bóc."
Tôi giật mình. Tôi chợt nhớ đến Lưu Kim Kim.
Thảo nào kiếp trước họ có thể dễ dàng cướp được nhiều đồ đến vậy, để rồi sống sót đến cuối cùng, còn tìm đến nhà chúng tôi.
“Thậm chí đến giờ họ còn chưa phát đồ tiếp tế cho mọi người.”
Hạ Dương nói thêm: "Mà này, trước kia... họ có từng phát gì không?"
Tôi hiểu ý nó muốn hỏi về kiếp trước.
"Có phát, nhưng ít lắm, chủ yếu là người dân phải tự đến chỗ họ lấy. Lúc đó nhà mình vẫn còn đồ ăn nên hai mẹ con không đi."
Đến tối, bên ngoài vẫn còn rất nhiều xác sống lảng vảng.
Tôi có để ý thấy nhà Lưu Kim Kim im lìm, không một tiếng động, có lẽ họ chưa đến mức phải đi cướp đồ ăn.
Lúc trời vừa tối, có nhà bật đèn.
Ngay lập tức, lũ xác sống như tìm được mục tiêu, lao ầm ầm về phía đó, xông cả vào cửa chính.
Sau vài tiếng kêu thất thanh, mọi người nhận ra xác sống bị thu hút bởi ánh sáng.
Thế là cả khu chung cư chìm trong bóng tối và sự im lặng đáng sợ.
Lưu Kim Kim có gọi cho tôi, nhưng tôi tắt chuông rồi vứt điện thoại sang một bên.
Trong thời buổi này, nếu không liên lạc được với ai, người ta sẽ nghĩ người đó đã chết.
Thay vì phải nghe điện thoại và diễn trò, rồi lại lo bị lộ, tôi chọn cách giả c.h.ế.t cho xong.
Quả nhiên, sau vài cuộc gọi, cô ta bỏ cuộc.
Bữa tối nay nhà tôi nấu sớm, lúc trời còn chưa tối hẳn.
Món chính là cánh gà hầm coca, với mấy cái tiểu long bao ăn liền lấy từ tủ lạnh ra hấp.
Tiểu long bao ngập nước dùng, cắn một miếng là nước tràn ra, cánh gà thì đậm đà hương vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cả nhà ăn no nê, thoáng chốc tôi còn thấy vui hơn cả những ngày đi làm trước kia.
Trước khi ngủ, chúng tôi còn chạy bộ và đạp xe phát điện.
Rồi cả nhà cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, tranh thủ lúc còn nước.
Giờ nhà tôi ai cũng muốn tắm ngày hai lần ấy chứ.
Trước khi ngủ, Hạ Dương xem lại camera hành lang, bảo nhà bên trái tầng 15 đang cố cạy cửa nhà bên phải.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhà bên phải là ba thanh niên thuê chung, sức dài vai rộng, dễ dàng tóm gọn tên trộm còm nhom kia.
Thế là đồ đạc nhà bên trái bị cướp sạch.
Vì là ngày đầu tiên, tình hình còn tạm ổn nên chúng tôi không cử người canh đêm.
Cả nhà chui vào phòng ngủ, nhưng chẳng ai ngon giấc vì tiếng gầm rú của xác sống bên ngoài.
Sáng hôm sau, chúng tôi lại bị tiếng kêu thảm thiết của con người đánh thức.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Đám người trong ban quản lý vẫn khư khư giữ đồ tiếp tế, bắt cư dân tự đi lấy.
Và thế là sáng sớm đã có người ra ngoài, nhưng chẳng mấy ai lấy được gì, một nửa đã bỏ mạng trên đường.
Dù sao thì đây cũng mới là thời kỳ đầu mạt thế, ai cũng có chút của ăn của để, nên chẳng mấy ai mạo hiểm ra ngoài.
Tôi không thấy Lưu Kim Kim đâu, không biết bên đó thế nào.
Nhưng đoán là nhà đó chẳng có bao nhiêu đồ đâu.
Nhà ở tầng 11, nhưng cô ta chỉ thích mua sắm quần áo, túi xách hơn là tích trữ đồ ăn.
Bình thường chỉ cần gọi đồ ăn là có người giao tận nơi.
Nên chuyện báo thù, tôi chẳng cần nhúng tay, cứ để mạt thế, xác sống và đói khát giải quyết bọn họ là xong.
Tôi chỉ việc ở nhà ăn lẩu, xem họ tự tìm đến chỗ c.h.ế.t thôi.
Mà sáng nay nhà tôi ăn lẩu thật.
Hạ Dương lấy gói lẩu xương ra, tuy ăn sáng hơi kỳ, nhưng lỡ bóc rồi, mẹ tôi cũng chiều ý nó.
Cả nhà vừa xì xụp nhúng thịt, vừa lên lịch phân ca trực đêm.
Nhà chỉ có ba người, nhưng xác sống nào có quan tâm. Chúng tôi phải chia ca kín 24 tiếng mới được.
Ban ngày xác sống đi chậm hơn, đỡ nguy hiểm hơn, nên ca 8 tiếng ban ngày giao cho mẹ tôi.
Còn 8 tiếng đêm chia đôi, tôi trực nửa đầu, Hạ Dương nửa sau, lấy 12 giờ đêm làm ranh giới.
Nhưng đây chỉ là tạm thời thôi.
Chắc chắn sau này ban ngày sẽ có người ra đường cướp bóc. Lúc đó phải đổi lịch trực khác.
Khi nhìn kỹ lại, tôi nhận ra người gắn thẻ mình là người của ban quản lý chung cư.
Tôi không khỏi nhướng mày. Hạ Dương thấy tôi có vẻ vui mừng, liền tiến đến hỏi tôi chuyện gì xảy ra.
Tôi giải thích tình hình cho nó và cười nói: "Chị thấy ban quản lý này cũng không thực sự muốn phân phát đồ cứu trợ. Họ chỉ miễn cưỡng thỏa hiệp vì sợ mọi người xông vào cướp."
Hạ Dương lập tức hiểu ra: "Họ vốn dĩ không muốn chia sẻ quá nhiều đồ cứu trợ cho cư dân. Siêu thị mini và kho dự trữ của họ chắc chắn cũng không còn nhiều.”
“Vì vậy, họ vội vàng chỉ ra nhà chúng ta đã chuyển đi. Một mặt, họ có thể giảm bớt số lượng đồ cần phân phát. Mặt khác, họ có thể vin vào cớ này để nghi ngờ những người khác khai báo gian dối, nhằm tiết kiệm thêm đồ cứu trợ."
Tôi ăn một miếng bánh kem sô cô la ngọt ngào, nói: "Nhưng cũng nhờ họ mà bây giờ mọi người đều biết nhà chúng ta đã chuyển đi."
Mẹ tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Tuy nhiên, Hạ Dương vẫn còn chút lo lắng: "Chị à, em nghĩ mọi chuyện sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu. Chị thấy đấy, trước đây có rất nhiều người trong nhóm giữ im lặng, nhưng khi nghe nói có đồ cứu trợ trong siêu thị và kho thì họ liền lên tiếng.”
“Dù có thể vẫn còn một số người chưa lên tiếng, nhưng giờ hầu hết mọi người đã lộ diện trong nhóm rồi. Đến khi tuyệt vọng, họ sẽ biết rõ mục tiêu để cướp bóc."
Tôi giật mình. Tôi chợt nhớ đến Lưu Kim Kim.
Thảo nào kiếp trước họ có thể dễ dàng cướp được nhiều đồ đến vậy, để rồi sống sót đến cuối cùng, còn tìm đến nhà chúng tôi.
“Thậm chí đến giờ họ còn chưa phát đồ tiếp tế cho mọi người.”
Hạ Dương nói thêm: "Mà này, trước kia... họ có từng phát gì không?"
Tôi hiểu ý nó muốn hỏi về kiếp trước.
"Có phát, nhưng ít lắm, chủ yếu là người dân phải tự đến chỗ họ lấy. Lúc đó nhà mình vẫn còn đồ ăn nên hai mẹ con không đi."
Đến tối, bên ngoài vẫn còn rất nhiều xác sống lảng vảng.
Tôi có để ý thấy nhà Lưu Kim Kim im lìm, không một tiếng động, có lẽ họ chưa đến mức phải đi cướp đồ ăn.
Lúc trời vừa tối, có nhà bật đèn.
Ngay lập tức, lũ xác sống như tìm được mục tiêu, lao ầm ầm về phía đó, xông cả vào cửa chính.
Sau vài tiếng kêu thất thanh, mọi người nhận ra xác sống bị thu hút bởi ánh sáng.
Thế là cả khu chung cư chìm trong bóng tối và sự im lặng đáng sợ.
Lưu Kim Kim có gọi cho tôi, nhưng tôi tắt chuông rồi vứt điện thoại sang một bên.
Trong thời buổi này, nếu không liên lạc được với ai, người ta sẽ nghĩ người đó đã chết.
Thay vì phải nghe điện thoại và diễn trò, rồi lại lo bị lộ, tôi chọn cách giả c.h.ế.t cho xong.
Quả nhiên, sau vài cuộc gọi, cô ta bỏ cuộc.
Bữa tối nay nhà tôi nấu sớm, lúc trời còn chưa tối hẳn.
Món chính là cánh gà hầm coca, với mấy cái tiểu long bao ăn liền lấy từ tủ lạnh ra hấp.
Tiểu long bao ngập nước dùng, cắn một miếng là nước tràn ra, cánh gà thì đậm đà hương vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cả nhà ăn no nê, thoáng chốc tôi còn thấy vui hơn cả những ngày đi làm trước kia.
Trước khi ngủ, chúng tôi còn chạy bộ và đạp xe phát điện.
Rồi cả nhà cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, tranh thủ lúc còn nước.
Giờ nhà tôi ai cũng muốn tắm ngày hai lần ấy chứ.
Trước khi ngủ, Hạ Dương xem lại camera hành lang, bảo nhà bên trái tầng 15 đang cố cạy cửa nhà bên phải.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhà bên phải là ba thanh niên thuê chung, sức dài vai rộng, dễ dàng tóm gọn tên trộm còm nhom kia.
Thế là đồ đạc nhà bên trái bị cướp sạch.
Vì là ngày đầu tiên, tình hình còn tạm ổn nên chúng tôi không cử người canh đêm.
Cả nhà chui vào phòng ngủ, nhưng chẳng ai ngon giấc vì tiếng gầm rú của xác sống bên ngoài.
Sáng hôm sau, chúng tôi lại bị tiếng kêu thảm thiết của con người đánh thức.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Đám người trong ban quản lý vẫn khư khư giữ đồ tiếp tế, bắt cư dân tự đi lấy.
Và thế là sáng sớm đã có người ra ngoài, nhưng chẳng mấy ai lấy được gì, một nửa đã bỏ mạng trên đường.
Dù sao thì đây cũng mới là thời kỳ đầu mạt thế, ai cũng có chút của ăn của để, nên chẳng mấy ai mạo hiểm ra ngoài.
Tôi không thấy Lưu Kim Kim đâu, không biết bên đó thế nào.
Nhưng đoán là nhà đó chẳng có bao nhiêu đồ đâu.
Nhà ở tầng 11, nhưng cô ta chỉ thích mua sắm quần áo, túi xách hơn là tích trữ đồ ăn.
Bình thường chỉ cần gọi đồ ăn là có người giao tận nơi.
Nên chuyện báo thù, tôi chẳng cần nhúng tay, cứ để mạt thế, xác sống và đói khát giải quyết bọn họ là xong.
Tôi chỉ việc ở nhà ăn lẩu, xem họ tự tìm đến chỗ c.h.ế.t thôi.
Mà sáng nay nhà tôi ăn lẩu thật.
Hạ Dương lấy gói lẩu xương ra, tuy ăn sáng hơi kỳ, nhưng lỡ bóc rồi, mẹ tôi cũng chiều ý nó.
Cả nhà vừa xì xụp nhúng thịt, vừa lên lịch phân ca trực đêm.
Nhà chỉ có ba người, nhưng xác sống nào có quan tâm. Chúng tôi phải chia ca kín 24 tiếng mới được.
Ban ngày xác sống đi chậm hơn, đỡ nguy hiểm hơn, nên ca 8 tiếng ban ngày giao cho mẹ tôi.
Còn 8 tiếng đêm chia đôi, tôi trực nửa đầu, Hạ Dương nửa sau, lấy 12 giờ đêm làm ranh giới.
Nhưng đây chỉ là tạm thời thôi.
Chắc chắn sau này ban ngày sẽ có người ra đường cướp bóc. Lúc đó phải đổi lịch trực khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro