Chương 7
A Giang
2025-03-27 09:01:47
Chẳng mấy chốc, khu đất trống bên ngoài khu chung cư không còn bóng người sống sót.
Bên trong khu chung cư im lặng như tờ.
Tôi lướt xem trang cá nhân, khắp nơi đều bàn tán về sự xuất hiện của xác sống ngày hôm nay.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Có người liên lạc và nhắn tin cho tôi, nhưng thành thật mà nói, tôi không có nhiều bạn bè.
Tôi cũng không dám liên lạc với những người ở công ty, sợ họ sẽ tiết lộ thông tin cho Lưu Kim Kim, vì vậy tôi quyết định "im hơi lặng tiếng" trên mạng xã hội.
Lúc này, nhóm cư dân mạng đã có hơn 99 thông báo chưa đọc.
Hầu hết mọi người đều hoảng sợ và than khóc.
"Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Có ai gọi cảnh sát chưa?"
"Gọi rồi, nhưng liệu cảnh sát có đến được không?"
"Có xác sống đang đập cửa khu nhà tôi!"
"Đừng gây tiếng động, một hai con không thể phá cửa được đâu, đừng để nhiều xác sống hơn nghe thấy."
"Nhà tôi không còn đồ ăn. Ai có đồ ăn bán không? Tôi sẽ trả tiền."
"Nhà tôi còn có trẻ con. Tôi sẽ trả bao nhiêu tiền cũng được để mua đồ ăn."
Hầu hết các bài đăng đều là lời kêu gọi mua đồ ăn.
Nhưng ai mà chẳng khôn ngoan, trong tình huống này, ai lại muốn mang đồ ăn ra chứ?
Lúc này, thức ăn mới là thứ có giá trị, tiền bạc chỉ là giấy vụn.
Chẳng mấy chốc, người của ban quản lý chung cư xuất hiện.
"Kính gửi quý cư dân, xin đừng hoảng loạn. Trong tình hình hiện tại, xin mọi người ở yên trong nhà, không ra ngoài.”
“Về vấn đề lương thực, chúng tôi sẽ tiến hành thống kê. Xin quý vị tự báo cáo số lượng người và lượng lương thực dự trữ. Chúng ta hãy cùng nhau giúp đỡ để mọi người đều có thức ăn, chờ đợi cứu viện."
Một số người ngây thơ bắt đầu khai báo tình hình của mình.
Tuy nhiên, qua theo dõi, hầu hết những người chủ động khai báo đều là những hộ gia đình có lượng dự trữ ít ỏi. Họ hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ.
Gia đình chúng tôi giữ im lặng, vì giờ đây tôi là một "người đã chuyển đi".
Mẹ tôi bị cảnh tượng đẫm m.á.u làm cho kinh hãi.
Cuối cùng, bà cũng hiểu rõ xác sống mà tôi và Hạ Dương nhắc đến là gì.
Đến lúc này, mẹ tôi mới bắt đầu lo lắng: "Số lương thực chúng ta dự trữ có đủ không? Liệu những con quái vật đó có lên đây không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đồ dự trữ của nhà mình đủ cho ba người ăn trong hai ba năm. Chính phủ sẽ không bỏ mặc những con quái vật này đâu. Giờ chúng ta chỉ cần sống sót là được rồi." Tôi an ủi mẹ.
Mẹ gật đầu, nhưng vẫn không khỏi ra phía sau lấy bánh ngọt ra ăn.
Mẹ tôi thường ăn đồ ngọt mỗi khi căng thẳng hoặc lo lắng.
Những chiếc bánh kem này không để được lâu, tôi và Hạ Dương mỗi người cũng được một cái.
Sau khi ăn trưa xong, tôi xem lại nhóm cư dân thì thấy tình hình đã thay đổi.
Đúng như ký ức của tôi, có người tiết lộ rằng ở tòa nhà ban quản lý có một siêu thị mini và kho dự trữ.
Ban quản lý dưới áp lực của mọi người cũng hứa sẽ phân phát thức ăn theo số lượng người.
Ngay lập tức, một cuộc thi đọ số lượng người bắt đầu diễn ra.
"Tòa nhà chúng tôi có 26 hộ gia đình, đương nhiên phải ưu tiên chúng tôi trước chứ?"
"Nhà chúng tôi còn có cả người già và trẻ nhỏ!"
Cuộc tranh cãi trong nhóm ngày càng gay gắt. Tôi nghĩ tòa nhà của chúng tôi nằm ở vị trí góc khuất, số lượng cư dân ít nhất, có lẽ ban quản lý có lòng tốt cũng không đến lượt chúng tôi, nên tôi yên tâm thoát khỏi nhóm chat và bắt đầu theo dõi tin tức.
Mẹ tôi xem tin tức trên TV. Truyền hình đưa tin về việc xuất hiện tình trạng lây nhiễm, kêu gọi người dân ở yên trong nhà chờ cứu viện.
Hạ Dương đưa điện thoại cho tôi. Trên mạng xã hội đang có một số bài đăng nổi bật, nhiều người bị mắc kẹt trong nhà và đang thiếu lương thực, họ đang tìm kiếm sự giúp đỡ trên mạng.
Và rất nhiều thành phố, địa phương đang cập nhật tình hình xung quanh, xem liệu họ đã bị "lây nhiễm" hay chưa.
Nhưng mọi chuyện sẽ không kết thúc nhanh chóng như vậy.
Hai ngày nữa, tất cả các kênh truyền hình sẽ ngừng phát sóng và chỉ còn đài trung ương phát đi phát lại thông báo, kêu gọi mọi người tích trữ lương thực, ở yên trong nhà, hạn chế ra ngoài nếu không cần thiết và chờ đợi sự trợ giúp.
Tất cả những điều này tôi đều đã từng trải qua.
Nhưng hiện tại vẫn còn là giai đoạn đầu, số người sống sót còn nhiều, nên tôi lên mạng xem tình hình người sống sót trong thành phố.
Tuy nhiên, những người thực sự có dự trữ sẽ chọn cách giữ im lặng như tôi.
Khi đang lướt điện thoại, tôi bất ngờ thấy nhóm cư dân mạng đang gắn thẻ tôi.
Lòng tôi chợt lạnh, nhưng tôi không dám lên tiếng mà chỉ vào nhóm xem tình hình.
Sau khi đọc kỹ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là cư dân của hai tòa nhà có số người ít nhất đang tranh cãi nhau, một trong số đó là khu vực nhà của tôi.
Có vẻ như cư dân ở tầng 10 của tòa nhà chúng tôi, để được nhận đồ cứu trợ, đã cố tình phóng đại số lượng người trong tòa nhà, bao gồm cả tôi, người "đã chuyển đi", và còn nói rằng nhà tôi có 5 người: Một cặp vợ chồng, một người già và hai đứa trẻ.
Không ngờ, có người đã gắn thẻ tôi vào và nói rằng họ đã thấy tôi chuyển đồ đi nhiều lần mấy ngày trước, và bây giờ tôi đã không còn ở đó nữa, đồng thời yêu cầu cư dân tầng 10 đừng bịa đặt thông tin để lừa gạt đồ cứu trợ.
Vài cư dân khác cũng phụ họa theo, nói rằng họ đã lâu không thấy nhà tôi sáng đèn.
Bên trong khu chung cư im lặng như tờ.
Tôi lướt xem trang cá nhân, khắp nơi đều bàn tán về sự xuất hiện của xác sống ngày hôm nay.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Có người liên lạc và nhắn tin cho tôi, nhưng thành thật mà nói, tôi không có nhiều bạn bè.
Tôi cũng không dám liên lạc với những người ở công ty, sợ họ sẽ tiết lộ thông tin cho Lưu Kim Kim, vì vậy tôi quyết định "im hơi lặng tiếng" trên mạng xã hội.
Lúc này, nhóm cư dân mạng đã có hơn 99 thông báo chưa đọc.
Hầu hết mọi người đều hoảng sợ và than khóc.
"Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Có ai gọi cảnh sát chưa?"
"Gọi rồi, nhưng liệu cảnh sát có đến được không?"
"Có xác sống đang đập cửa khu nhà tôi!"
"Đừng gây tiếng động, một hai con không thể phá cửa được đâu, đừng để nhiều xác sống hơn nghe thấy."
"Nhà tôi không còn đồ ăn. Ai có đồ ăn bán không? Tôi sẽ trả tiền."
"Nhà tôi còn có trẻ con. Tôi sẽ trả bao nhiêu tiền cũng được để mua đồ ăn."
Hầu hết các bài đăng đều là lời kêu gọi mua đồ ăn.
Nhưng ai mà chẳng khôn ngoan, trong tình huống này, ai lại muốn mang đồ ăn ra chứ?
Lúc này, thức ăn mới là thứ có giá trị, tiền bạc chỉ là giấy vụn.
Chẳng mấy chốc, người của ban quản lý chung cư xuất hiện.
"Kính gửi quý cư dân, xin đừng hoảng loạn. Trong tình hình hiện tại, xin mọi người ở yên trong nhà, không ra ngoài.”
“Về vấn đề lương thực, chúng tôi sẽ tiến hành thống kê. Xin quý vị tự báo cáo số lượng người và lượng lương thực dự trữ. Chúng ta hãy cùng nhau giúp đỡ để mọi người đều có thức ăn, chờ đợi cứu viện."
Một số người ngây thơ bắt đầu khai báo tình hình của mình.
Tuy nhiên, qua theo dõi, hầu hết những người chủ động khai báo đều là những hộ gia đình có lượng dự trữ ít ỏi. Họ hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ.
Gia đình chúng tôi giữ im lặng, vì giờ đây tôi là một "người đã chuyển đi".
Mẹ tôi bị cảnh tượng đẫm m.á.u làm cho kinh hãi.
Cuối cùng, bà cũng hiểu rõ xác sống mà tôi và Hạ Dương nhắc đến là gì.
Đến lúc này, mẹ tôi mới bắt đầu lo lắng: "Số lương thực chúng ta dự trữ có đủ không? Liệu những con quái vật đó có lên đây không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đồ dự trữ của nhà mình đủ cho ba người ăn trong hai ba năm. Chính phủ sẽ không bỏ mặc những con quái vật này đâu. Giờ chúng ta chỉ cần sống sót là được rồi." Tôi an ủi mẹ.
Mẹ gật đầu, nhưng vẫn không khỏi ra phía sau lấy bánh ngọt ra ăn.
Mẹ tôi thường ăn đồ ngọt mỗi khi căng thẳng hoặc lo lắng.
Những chiếc bánh kem này không để được lâu, tôi và Hạ Dương mỗi người cũng được một cái.
Sau khi ăn trưa xong, tôi xem lại nhóm cư dân thì thấy tình hình đã thay đổi.
Đúng như ký ức của tôi, có người tiết lộ rằng ở tòa nhà ban quản lý có một siêu thị mini và kho dự trữ.
Ban quản lý dưới áp lực của mọi người cũng hứa sẽ phân phát thức ăn theo số lượng người.
Ngay lập tức, một cuộc thi đọ số lượng người bắt đầu diễn ra.
"Tòa nhà chúng tôi có 26 hộ gia đình, đương nhiên phải ưu tiên chúng tôi trước chứ?"
"Nhà chúng tôi còn có cả người già và trẻ nhỏ!"
Cuộc tranh cãi trong nhóm ngày càng gay gắt. Tôi nghĩ tòa nhà của chúng tôi nằm ở vị trí góc khuất, số lượng cư dân ít nhất, có lẽ ban quản lý có lòng tốt cũng không đến lượt chúng tôi, nên tôi yên tâm thoát khỏi nhóm chat và bắt đầu theo dõi tin tức.
Mẹ tôi xem tin tức trên TV. Truyền hình đưa tin về việc xuất hiện tình trạng lây nhiễm, kêu gọi người dân ở yên trong nhà chờ cứu viện.
Hạ Dương đưa điện thoại cho tôi. Trên mạng xã hội đang có một số bài đăng nổi bật, nhiều người bị mắc kẹt trong nhà và đang thiếu lương thực, họ đang tìm kiếm sự giúp đỡ trên mạng.
Và rất nhiều thành phố, địa phương đang cập nhật tình hình xung quanh, xem liệu họ đã bị "lây nhiễm" hay chưa.
Nhưng mọi chuyện sẽ không kết thúc nhanh chóng như vậy.
Hai ngày nữa, tất cả các kênh truyền hình sẽ ngừng phát sóng và chỉ còn đài trung ương phát đi phát lại thông báo, kêu gọi mọi người tích trữ lương thực, ở yên trong nhà, hạn chế ra ngoài nếu không cần thiết và chờ đợi sự trợ giúp.
Tất cả những điều này tôi đều đã từng trải qua.
Nhưng hiện tại vẫn còn là giai đoạn đầu, số người sống sót còn nhiều, nên tôi lên mạng xem tình hình người sống sót trong thành phố.
Tuy nhiên, những người thực sự có dự trữ sẽ chọn cách giữ im lặng như tôi.
Khi đang lướt điện thoại, tôi bất ngờ thấy nhóm cư dân mạng đang gắn thẻ tôi.
Lòng tôi chợt lạnh, nhưng tôi không dám lên tiếng mà chỉ vào nhóm xem tình hình.
Sau khi đọc kỹ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là cư dân của hai tòa nhà có số người ít nhất đang tranh cãi nhau, một trong số đó là khu vực nhà của tôi.
Có vẻ như cư dân ở tầng 10 của tòa nhà chúng tôi, để được nhận đồ cứu trợ, đã cố tình phóng đại số lượng người trong tòa nhà, bao gồm cả tôi, người "đã chuyển đi", và còn nói rằng nhà tôi có 5 người: Một cặp vợ chồng, một người già và hai đứa trẻ.
Không ngờ, có người đã gắn thẻ tôi vào và nói rằng họ đã thấy tôi chuyển đồ đi nhiều lần mấy ngày trước, và bây giờ tôi đã không còn ở đó nữa, đồng thời yêu cầu cư dân tầng 10 đừng bịa đặt thông tin để lừa gạt đồ cứu trợ.
Vài cư dân khác cũng phụ họa theo, nói rằng họ đã lâu không thấy nhà tôi sáng đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro