Chương 1
A Giang
2025-03-27 09:01:47
"Hạ Nặc, quên nói cho cậu biết, nhà tôi vốn dĩ chẳng còn mấy lương thực. Tụi tôi phải giết mấy kẻ ăn không ngồi rồi trong tòa nhà, mới cầm cự được hơn một tháng đấy."
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc, cơn đau xé thịt như vẫn còn âm ỉ.
Mở mắt ra, không thấy bóng dáng đôi cẩu nam nữ kia đâu. Tôi vội vàng chộp lấy điện thoại.
Ngày 9 tháng X.
Đây là... 15 ngày trước khi mạt thế ập đến!
Tôi không thể tin vào mắt mình!
Tôi đã sống lại rồi! Tôi lao như điên vào phòng mẹ, ôm chầm lấy bà.
Bị tôi đánh thức, mẹ giật thót mình, vội hỏi: "Nặc Nặc, có chuyện gì vậy con? Xảy ra chuyện gì à?"
Tôi vội trấn an mẹ: "Không có gì đâu mẹ, con... con chỉ gặp ác mộng thôi."
Nói rồi, nước mắt tôi tuôn rơi.
Sau khi mạt thế ập đến, gia đình tôi có cuộc sống tương đối ổn định.
Tất cả đều nhờ vào những kinh nghiệm sống còn của mẹ, người đã trải qua nửa đời khổ cực.
Ngày đó, gã đàn ông mà tôi từng gọi là "ba" cờ bạc, nợ nần ngập đầu, lại còn bạo hành gia đình.
Sau khi ly hôn, mẹ vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của bọn cho vay nặng lãi.
Chúng bịt lỗ khóa, nửa đêm đập phá cửa, ném cả xác súc vật vào nhà, dùng đủ mọi thủ đoạn để ép chúng tôi phải liên tục chuyển chỗ ở.
Chính vì những trải nghiệm kinh hoàng đó, mẹ trở nên ám ảnh với sự an toàn.
Nhà tôi nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 24.
Toàn bộ cửa kính và cửa ra vào đều được gia cố bằng vật liệu chống nổ, tường nhà cũng được lót lớp cách âm đắt tiền.
Mẹ còn có thói quen tích trữ lương thực.
Ban đầu, những biện pháp này chỉ để đề phòng bọn cho vay nặng lãi tìm đến quấy phá, nhưng không ngờ, chúng lại trở thành cứu cánh giúp mẹ con tôi sống sót qua những ngày đầu mạt thế đầy rẫy xác sống.
Chỉ tiếc là, tôi đã quá sơ suất khi mở cửa cho Lưu Kim Kim bước vào!
Tôi khóc nức nở, khiến mẹ vừa thương vừa buồn cười: "Con lớn vậy rồi mà còn sợ mơ à? Chắc là do công việc căng thẳng quá thôi, thỉnh thoảng con cũng phải nghỉ ngơi chứ."
Tôi gật đầu: "Vâng, con sẽ xin nghỉ phép."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Và tôi cũng cần chuẩn bị cho ngày mạt thế đến.
Trở về phòng, tôi lấy giấy bút ra, bắt đầu lên danh sách những thứ cần chuẩn bị.
Tôi cũng gửi tin nhắn cho Hạ Dương, dặn em ấy sáng mai gọi lại cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Hạ Dương đã gọi lại ngay lập tức.
"Em nghe chị nói này!"
"Chị, chị nghe em nói này!"
Hai chị em gần như cùng lúc thốt lên, và tôi nhận ra điều gì đó.
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, chúng tôi đồng thanh nói ra năm chữ: "Mạt thế sắp đến rồi."
Hóa ra em trai tôi cũng sống lại!
Có phải vì chúng tôi là song sinh không?
Tôi không biết.
Theo lời nó, trước khi sống lại, nó không kịp về nhà mà chỉ có thể trốn trong căn hộ.
Vốn là một kẻ suốt ngày ở nhà, hàng xóm đều biết nó có tích trữ đồ ăn.
Chỉ vài ngày sau mạt thế, nhân viên quản lý chung cư dẫn theo mấy gã đàn ông lực lưỡng xông vào cướp hết lương thực, còn ném nó vào bầy xác sống.
Nhưng sau khi nghe những gì tôi đã trải qua, nó không khỏi tức giận hét qua điện thoại: "Chị ơi là chị! Chị ruột của em ơi! Trong mạt thế, những kẻ thánh mẫu sẽ c.h.ế.t đầu tiên!”
“Chị nhớ kỹ cho em, chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mình thôi!"
Sau những gì đã trải qua, tôi hiểu rõ đạo lý đó hơn ai hết: "Em về nhanh đi, chúng ta cùng nhau tích trữ đồ đạc, ở nhà vẫn an toàn hơn."
Lúc còn sống, tôi từng chứng kiến cửa nhà mình trụ vững trước sự tấn công của sáu con xác sống.
"Ngày mai em sẽ về. Em chuyển tiền cho chị trước, chị cầm tiền mua đồ dự trữ. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để ai biết, nếu không sẽ lại bị nhòm ngó như em đấy."
Tôi đồng ý, bắt đầu lên kế hoạch mua sắm bí mật.
Hôm sau, tôi ngồi đối diện mẹ. Tôi biết rằng bà sẽ không tin nếu tôi nói về xác sống hay ngày tận thế, nhất là khi bây giờ còn chưa có một tin tức nào về chúng.
Vì vậy, tôi quyết định bịa ra một câu chuyện.
Tôi nói dối rằng mình đã đắc tội với một người ở chỗ làm.
Hắn ta là kẻ xấu xa, tôi sợ bị trả thù. Công ty cho tôi nghỉ phép, chúng ta nên mua ít đồ về nhà cố thủ.
Nghe đến hai chữ "trả thù", mẹ tôi liền lo lắng: "Vậy phải ra ngoài mua sắm sao? Nhà mình còn nhiều đồ lắm mà, chúng ta cứ ở yên trong nhà là được.""
Nói rồi, mẹ kéo tôi đi kiểm tra kho dự trữ.
Tôi biết rõ nhà mình không thiếu đồ.
Khi mạt thế bắt đầu, ngay cả tôi cũng phải kinh ngạc trước số lượng thực phẩm mẹ đã tích trữ.
Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để chống lại ngày tận thế.
Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc, cơn đau xé thịt như vẫn còn âm ỉ.
Mở mắt ra, không thấy bóng dáng đôi cẩu nam nữ kia đâu. Tôi vội vàng chộp lấy điện thoại.
Ngày 9 tháng X.
Đây là... 15 ngày trước khi mạt thế ập đến!
Tôi không thể tin vào mắt mình!
Tôi đã sống lại rồi! Tôi lao như điên vào phòng mẹ, ôm chầm lấy bà.
Bị tôi đánh thức, mẹ giật thót mình, vội hỏi: "Nặc Nặc, có chuyện gì vậy con? Xảy ra chuyện gì à?"
Tôi vội trấn an mẹ: "Không có gì đâu mẹ, con... con chỉ gặp ác mộng thôi."
Nói rồi, nước mắt tôi tuôn rơi.
Sau khi mạt thế ập đến, gia đình tôi có cuộc sống tương đối ổn định.
Tất cả đều nhờ vào những kinh nghiệm sống còn của mẹ, người đã trải qua nửa đời khổ cực.
Ngày đó, gã đàn ông mà tôi từng gọi là "ba" cờ bạc, nợ nần ngập đầu, lại còn bạo hành gia đình.
Sau khi ly hôn, mẹ vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của bọn cho vay nặng lãi.
Chúng bịt lỗ khóa, nửa đêm đập phá cửa, ném cả xác súc vật vào nhà, dùng đủ mọi thủ đoạn để ép chúng tôi phải liên tục chuyển chỗ ở.
Chính vì những trải nghiệm kinh hoàng đó, mẹ trở nên ám ảnh với sự an toàn.
Nhà tôi nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 24.
Toàn bộ cửa kính và cửa ra vào đều được gia cố bằng vật liệu chống nổ, tường nhà cũng được lót lớp cách âm đắt tiền.
Mẹ còn có thói quen tích trữ lương thực.
Ban đầu, những biện pháp này chỉ để đề phòng bọn cho vay nặng lãi tìm đến quấy phá, nhưng không ngờ, chúng lại trở thành cứu cánh giúp mẹ con tôi sống sót qua những ngày đầu mạt thế đầy rẫy xác sống.
Chỉ tiếc là, tôi đã quá sơ suất khi mở cửa cho Lưu Kim Kim bước vào!
Tôi khóc nức nở, khiến mẹ vừa thương vừa buồn cười: "Con lớn vậy rồi mà còn sợ mơ à? Chắc là do công việc căng thẳng quá thôi, thỉnh thoảng con cũng phải nghỉ ngơi chứ."
Tôi gật đầu: "Vâng, con sẽ xin nghỉ phép."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Và tôi cũng cần chuẩn bị cho ngày mạt thế đến.
Trở về phòng, tôi lấy giấy bút ra, bắt đầu lên danh sách những thứ cần chuẩn bị.
Tôi cũng gửi tin nhắn cho Hạ Dương, dặn em ấy sáng mai gọi lại cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Hạ Dương đã gọi lại ngay lập tức.
"Em nghe chị nói này!"
"Chị, chị nghe em nói này!"
Hai chị em gần như cùng lúc thốt lên, và tôi nhận ra điều gì đó.
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, chúng tôi đồng thanh nói ra năm chữ: "Mạt thế sắp đến rồi."
Hóa ra em trai tôi cũng sống lại!
Có phải vì chúng tôi là song sinh không?
Tôi không biết.
Theo lời nó, trước khi sống lại, nó không kịp về nhà mà chỉ có thể trốn trong căn hộ.
Vốn là một kẻ suốt ngày ở nhà, hàng xóm đều biết nó có tích trữ đồ ăn.
Chỉ vài ngày sau mạt thế, nhân viên quản lý chung cư dẫn theo mấy gã đàn ông lực lưỡng xông vào cướp hết lương thực, còn ném nó vào bầy xác sống.
Nhưng sau khi nghe những gì tôi đã trải qua, nó không khỏi tức giận hét qua điện thoại: "Chị ơi là chị! Chị ruột của em ơi! Trong mạt thế, những kẻ thánh mẫu sẽ c.h.ế.t đầu tiên!”
“Chị nhớ kỹ cho em, chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mình thôi!"
Sau những gì đã trải qua, tôi hiểu rõ đạo lý đó hơn ai hết: "Em về nhanh đi, chúng ta cùng nhau tích trữ đồ đạc, ở nhà vẫn an toàn hơn."
Lúc còn sống, tôi từng chứng kiến cửa nhà mình trụ vững trước sự tấn công của sáu con xác sống.
"Ngày mai em sẽ về. Em chuyển tiền cho chị trước, chị cầm tiền mua đồ dự trữ. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để ai biết, nếu không sẽ lại bị nhòm ngó như em đấy."
Tôi đồng ý, bắt đầu lên kế hoạch mua sắm bí mật.
Hôm sau, tôi ngồi đối diện mẹ. Tôi biết rằng bà sẽ không tin nếu tôi nói về xác sống hay ngày tận thế, nhất là khi bây giờ còn chưa có một tin tức nào về chúng.
Vì vậy, tôi quyết định bịa ra một câu chuyện.
Tôi nói dối rằng mình đã đắc tội với một người ở chỗ làm.
Hắn ta là kẻ xấu xa, tôi sợ bị trả thù. Công ty cho tôi nghỉ phép, chúng ta nên mua ít đồ về nhà cố thủ.
Nghe đến hai chữ "trả thù", mẹ tôi liền lo lắng: "Vậy phải ra ngoài mua sắm sao? Nhà mình còn nhiều đồ lắm mà, chúng ta cứ ở yên trong nhà là được.""
Nói rồi, mẹ kéo tôi đi kiểm tra kho dự trữ.
Tôi biết rõ nhà mình không thiếu đồ.
Khi mạt thế bắt đầu, ngay cả tôi cũng phải kinh ngạc trước số lượng thực phẩm mẹ đã tích trữ.
Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để chống lại ngày tận thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro