Sống Sót Trong Tận Thế

Chương 10

A Giang

2025-03-27 09:01:47

Sự cố mạng lưới khiến mọi người mất liên lạc, sự giám sát ngầm giữa các nhà cũng hoàn toàn biến mất.

Và thế là, cái ác nguyên thủy của mạt thế bắt đầu trỗi dậy.

Tối đó, tôi vừa quan sát bên ngoài, vừa nhâm nhi khoai tây chiên sau bữa tối. Bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh.

Nhưng tiếng hét quá xa, cộng thêm cửa nẻo đóng kín, tôi không nghe rõ.

Chỉ thấy lũ xác sống dưới lầu như ngửi thấy mùi máu, chúng ào ạt lao về một hướng.

Tiếng hét chỉ vang lên trong giây lát rồi im bặt. 

Lũ xác sống không tìm thấy mục tiêu lại tiếp tục lang thang.

Tuy không phải ở tòa nhà của Lưu Kim Kim, nhưng tôi biết đã 5 ngày rồi, chắc nhà họ sắp cầm cự không nổi nữa.

Quả nhiên, sáng hôm sau, mẹ bảo tôi thấy cửa sổ một căn hộ trên lầu của Lưu Kim Kim vương máu. 

Rõ ràng là không có xác sống nào vào được tòa nhà đó.

Họ phải một tháng sau mới tìm đến chỗ chúng tôi, nghĩa là trong một tháng đó, hàng xóm của họ sẽ bị họ sát hại hết.

Tiếc là cái thông báo kia chẳng có tác dụng gì. 

Hy vọng những người khác có thể sống sót.

Lưu Kim Kim và Trần Hà mang chiến lợi phẩm về nhà, nhưng cả hai đều bị thương.

Tuy nhà trên lầu chỉ có đôi vợ chồng trẻ gầy yếu, nhưng họ có d.a.o và gậy gộc để tự vệ.

Cánh tay trái của Trần Hà bị c.h.é.m một nhát, may mà không sâu, cầm m.á.u ngay sau đó.

Trần Hà miệng vẫn không ngừng chửi rủa, 

Lưu Kim Kim cũng bực bội không kém.

Ai mà ngờ được họ lại có đồ tự vệ trong tay. 

Đánh nhau nửa ngày trời mà đồ cướp được cũng chỉ đủ ăn vài ngày.

Động tĩnh lớn, Trần Hà lại bị thương, thậm chí còn dụ cả xác sống dưới lầu đến đập cửa.

"Thế này không đủ, chúng ta phải đi kiếm thêm." Lưu Kim Kim nói.

"Cô không thấy mấy người trong nhóm chat nói gì à? Tòa nhà này còn ít nhất 20 hộ, chúng nó chạy đằng trời." 

Trần Hà xé gói xúc xích hun khói, ngấu nghiến.

Lưu Kim Kim không hài lòng, nhưng cô ta không nói ra. 

Dù sao Trần Hà cũng là người đóng góp nhiều nhất trong những cuộc cướp bóc.

"Nghỉ ba ngày, rồi đi kiếm thêm đồ." Lưu Kim Kim nói.

...

Đêm đó có một trận mưa lớn. Sau cơn mưa, xác sống không còn sợ ánh sáng mặt trời nữa. 

Chúng tiến hóa quá nhanh. Sau đó, quá trình phân hủy cơ thể của chúng cũng chậm lại đáng kể.

Thật phiền phức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mạt thế đã kéo dài một tuần.

Điện, nước và mạng đã bị cắt hoàn toàn, nhưng chúng tôi đã tích trữ đủ nước, nên không lo lắng lắm.

Khoảng ngày thứ tư, một chuyện không hay xảy ra.

Kiếp trước nhà tôi không trực đêm 24/24 nên không biết, Hạ Dương trực ca nửa đêm sau kể lại cho tôi nghe.

Có vẻ như là một nhà ở tầng ba. Không hiểu sao, chắc là bị xác sống đánh hơi thấy. 

Ngoài việc đập cửa, mấy con xác sống còn trèo được lên cửa sổ nhà họ.

May là loại xác sống leo trèo nhanh nhẹn thế này vẫn còn ít. Nếu không, dù là tầng cao cũng chưa chắc an toàn.

Radio thỉnh thoảng phát tin tức về khu an toàn mà chính phủ đang xây dựng.

Mấy ngày nay có người chọn mang theo chút đồ ăn còn sót lại rời đi. 

Nhưng con đường sống của họ cũng chẳng dễ dàng gì. 

So với việc mạo hiểm, nhà tôi chọn ở lại.

Chúng tôi tin rằng chính phủ sẽ dẫn dắt chúng tôi chiến thắng mạt thế kinh hoàng này.

Nhưng nhà tôi không có khả năng tự vệ. Ra ngoài lúc này chỉ là cho xác sống thêm bữa mà thôi.

Một tuần trôi qua, những nhà không nhận được đồ tiếp tế ban đầu cũng sắp hết sạch đồ ăn dự trữ rồi. 

Tiếp theo có chuyện gì xảy ra tôi cũng không ngạc nhiên.

Trưa nay tôi vừa mới tỉnh ngủ. Bữa trưa nay có món bò xào khoai tây. 

Thịt bò và khoai tây đều cắt nhỏ xào cùng nhau, vừa nhanh chín vừa thấm gia vị. Thịt bò mềm ngọt, khoai tây bở tơi, ăn rất ngon.

Ăn xong tôi đang uống chai nước khoáng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ra cửa sổ nhìn thì thấy dưới lầu một tòa nhà hướng tây nam có xác sống đang điên cuồng đập cửa, bên trong cũng ồn ào náo loạn.

Ngày càng có nhiều người hết lương thực, bắt đầu đi càn quét các nhà.

Nhưng tình hình ở tòa nhà đó giống hệt như trong trí nhớ của tôi. 

Có người không cam tâm chịu mất đồ tiếp tế, không chỉ mở toang cửa sổ mà còn mang cả loa nhỏ ra, mở nhạc inh ỏi.

Hắn ta muốn cùng đám người cướp bóc trong tòa nhà đồng quy vu tận. 

Nhưng làm vậy, chắc chắn những người sống sót khác cũng gặp nguy hiểm.

Xác sống nhanh chóng tràn vào các tầng, tiếng kêu la, tiếng gầm rú vang lên không ngớt.

Mẹ tôi sợ hãi trước cảnh tượng đó, hỏi liệu tòa nhà chúng tôi có xảy ra chuyện tương tự không.

Hạ Dương cũng lo lắng nhìn tôi.

"Yên tâm đi, kiếp trước chúng ta sống được một tháng, đến lúc đó tòa nhà mình không có chuyện này đâu." 

Lời nói của tôi như một liều thuốc an thần, giúp họ bớt lo lắng.

Đến chiều, rèm cửa sổ trắng tinh ở tầng tám tòa nhà đối diện đã nhuốm màu đỏ tươi.

Đây là nhà thứ hai rồi, tôi âm thầm ghi nhớ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Sót Trong Tận Thế

Số ký tự: 0