Chương 11
A Giang
2025-03-27 09:01:47
Lưu Kim Kim và Trần Hà lần này còn thảm hại hơn.
Vận xui ập đến, mục tiêu của họ là một người đàn ông độc thân, lại còn là dân tập gym.
Đánh nhau nửa ngày trời, họ chỉ cướp được chút đồ, trong đó còn có nhiều đồ ăn dành cho người tập thể hình.
Vẻ mặt Trần Hà rất khó coi.
Vừa rồi là do Lưu Kim Kim né tránh nên gã mới bị thương thêm.
Lưu Kim Kim cố gắng tỏ ra dịu dàng, vì cô ta cảm thấy dạo này Trần Hà có vẻ không được bình thường.
Cô ta lấy một miếng ức gà ăn liền từ đống đồ cướp được, cười tươi rói đưa cho hắn, tỏ vẻ quan tâm, chu đáo.
Sắc mặt Trần Hà dịu đi một chút, nhưng chỉ chút xíu thôi.
"Nhưng giờ chúng ta cướp thêm nhà nữa có hơi..."
"Cướp? Chẳng phải chúng ta có thịt rồi sao?"
Trần Hà lộ vẻ tàn độc, liếc nhìn sang một bên.
Lưu Kim Kim theo phản xạ nhìn theo.
Họ chưa kịp chuyển đồ cướp được về, trong góc phòng là xác c.h.ế.t bê bết m.á.u của chủ nhà.
Cô ta trợn tròn mắt, dạ dày sôi sục, nhưng vẫn cố gượng cười trước ánh mắt của Trần Hà.
"Anh nói phải!" ...
Ngày tháng trôi qua, chúng tôi đã quen với việc ngủ cùng tiếng gầm rú của xác sống mỗi đêm.
Có lẽ tên xui xẻo hôm qua kéo người tầng một cùng c.h.ế.t đã truyền cảm hứng cho người khác.
Hôm sau, một đôi nam nữ gầy yếu xuất hiện ở tầng cao một tòa nhà khác, gào thét rằng nếu không ai cho họ đồ ăn, họ sẽ la hét không ngừng, để cả tòa nhà cùng chết.
"Chị, chị nghĩ họ sẽ được cho đồ ăn hay bị xác sống giết trước?" Hạ Dương hỏi tôi.
"Bị người g.i.ế.c trước." Tôi trả lời chắc chắn. Sau chuyện hôm qua, tôi không ngạc nhiên khi có người làm theo.
Dù gì thì bị xác sống bắt cũng chết, mà không có đồ ăn cũng chết.
Đằng nào cũng chết, thà đánh cược một phen.
Biết đâu uy h.i.ế.p được hàng xóm cho đồ ăn thì sao.
Tôi và em trai dán mắt theo dõi tình hình nhà đó, chờ xem diễn biến tiếp theo.
Lát sau, nhà đó im bặt, chắc là có người mang "đồ tiếp tế" đến rồi.
Tiếp đó, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Người phụ nữ gầy yếu kia nằm bò ra cửa sổ kêu cứu, nhưng bị một gã đàn ông cao lớn lạ mặt kéo vào trong. Rèm cửa sổ văng đầy máu.
Cuối cùng, t.h.i t.h.ể không đầu của hai vợ chồng bị ném xuống đất.
Còn kẻ g.i.ế.c người thì biến mất trong tòa nhà.
Chứng kiến cảnh tượng đó, cả nhà tôi im lặng kiểm tra lại nhà một lượt.
Chúng tôi sống sót qua được ba tháng. Thời điểm tôi c.h.ế.t ở kiếp trước đã trôi qua từ lâu.
Lưu Kim Kim không xuất hiện, nhưng tòa nhà của họ cũng không bị xác sống chiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khu dân cư này có đầy người thông minh, tự nhiên họ sẽ tìm ra quy luật săn mồi của đám xác sống.
Hơn nữa, những kẻ không thông minh đều đã c.h.ế.t cả rồi.
Có một ắt có hai, trong ba tháng qua, các tòa nhà khác liên tục ném xác người xuống.
Ít ai dám ra ngoài, nhưng trong những tòa nhà chưa bị xác sống chiếm, họ trở nên táo tợn hơn nhiều.
Ban đầu chỉ là xác c.h.ế.t mất đầu, sau đó, t.h.i t.h.ể ngày càng tan nát, những chỗ nhiều thịt trên người đều bị cắt xẻo.
Rõ ràng là, không chỉ xác sống ăn thịt người, con người cũng bắt đầu ăn thịt lẫn nhau.
Những cảnh tượng đó ghê tởm đến mức cả nhà tôi ba ngày không đụng đến thịt.
May mắn là rau chúng tôi trồng đã có thể ăn được, đồ dự trữ cũng chỉ vơi đi chút ít, còn nhiều rau củ quả để được lâu.
So với cảnh địa ngục bên ngoài, cuộc sống nhà tôi gần như không khác gì trước khi tai họa ập đến.
Con người dường như đã dần hồi phục sau cú sốc từ lũ xác sống.
Radio liên tục phát thông tin về các khu an toàn mới được xây dựng.
Đến một buổi trưa, một chiếc trực thăng bay lượn trên đầu chúng tôi, loa trên máy bay thông báo chính phủ đang tích cực tiêu diệt xác sống, sẽ thả đồ ăn cho mọi người, mong mọi người yên tâm chờ cứu viện.
Ai có khả năng có thể đến khu an toàn phía tây, nơi gần chúng tôi nhất.
Một nhà nào đó quá phấn khích, mở toang cửa sổ vẫy tay điên cuồng.
Người trên trực thăng đã thả một ít đồ tiếp tế xuống dưới lầu nhà họ.
Thế là nhiều người khác cũng đưa tay cầu cứu.
Nhà tôi đồ đạc vẫn đầy đủ, không muốn tranh giành phần tiếp tế đó, cũng không muốn lộ diện sớm, nên cả nhà trốn sau cửa sổ quan sát.
Đồ tiếp tế trên trực thăng không nhiều, nhưng họ vẫn cố gắng giúp đỡ những nhà vẫy tay.
Chiếc trực thăng màu xanh rêu mang đến hy vọng sống sót lớn lao cho chúng tôi.
Vừa mừng, tôi vừa tranh thủ thống kê số người dám đứng ra xin tiếp tế.
Vì bị khuất tầm nhìn, tôi chỉ đếm được mười một hộ, rải rác ở các tòa nhà khác nhau.
Dưới lầu nhà tôi cũng có người vẫy tay, nhưng chỉ có một nhà.
Những người khác hoặc đã c.h.ế.t đói, hoặc là...
Tôi đang ước tính số người đã c.h.ế.t trong ba tháng qua, Hạ Dương đột nhiên kéo tay áo tôi: "Chị ơi, em thấy bất an lắm."
Tôi khó hiểu nhìn nó.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Lúc này ai cũng đang tìm cách lấy đồ tiếp tế dưới lầu, nhưng hướng nó chỉ lại là một con xác sống cao gầy, đứng ở rất xa.
Tóc nó rất dài, nhưng vì thối rữa nên nhiều chỗ trọc lóc, lộ ra từng mảng da đầu.
Nó chỉ đứng ngây ra đó, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Chị nhìn đầu con xác sống kia kìa, mắt nó! Nó đang nhìn người sống sót!" Giọng Hạ Dương run rẩy.
Tôi giật mình, lập tức cầm ống nhòm lên quan sát kỹ.
Quả nhiên, đôi mắt đục ngầu của nó đang nhìn chằm chằm vào chỗ mấy người vừa vẫy tay.
Quan sát kỹ hơn, tôi còn phát hiện ra hai con xác sống khác cũng có tình trạng tương tự.
Đây là tin tức cực kỳ xấu. Tôi nghi ngờ chúng đã có trí khôn nhất định.
Vận xui ập đến, mục tiêu của họ là một người đàn ông độc thân, lại còn là dân tập gym.
Đánh nhau nửa ngày trời, họ chỉ cướp được chút đồ, trong đó còn có nhiều đồ ăn dành cho người tập thể hình.
Vẻ mặt Trần Hà rất khó coi.
Vừa rồi là do Lưu Kim Kim né tránh nên gã mới bị thương thêm.
Lưu Kim Kim cố gắng tỏ ra dịu dàng, vì cô ta cảm thấy dạo này Trần Hà có vẻ không được bình thường.
Cô ta lấy một miếng ức gà ăn liền từ đống đồ cướp được, cười tươi rói đưa cho hắn, tỏ vẻ quan tâm, chu đáo.
Sắc mặt Trần Hà dịu đi một chút, nhưng chỉ chút xíu thôi.
"Nhưng giờ chúng ta cướp thêm nhà nữa có hơi..."
"Cướp? Chẳng phải chúng ta có thịt rồi sao?"
Trần Hà lộ vẻ tàn độc, liếc nhìn sang một bên.
Lưu Kim Kim theo phản xạ nhìn theo.
Họ chưa kịp chuyển đồ cướp được về, trong góc phòng là xác c.h.ế.t bê bết m.á.u của chủ nhà.
Cô ta trợn tròn mắt, dạ dày sôi sục, nhưng vẫn cố gượng cười trước ánh mắt của Trần Hà.
"Anh nói phải!" ...
Ngày tháng trôi qua, chúng tôi đã quen với việc ngủ cùng tiếng gầm rú của xác sống mỗi đêm.
Có lẽ tên xui xẻo hôm qua kéo người tầng một cùng c.h.ế.t đã truyền cảm hứng cho người khác.
Hôm sau, một đôi nam nữ gầy yếu xuất hiện ở tầng cao một tòa nhà khác, gào thét rằng nếu không ai cho họ đồ ăn, họ sẽ la hét không ngừng, để cả tòa nhà cùng chết.
"Chị, chị nghĩ họ sẽ được cho đồ ăn hay bị xác sống giết trước?" Hạ Dương hỏi tôi.
"Bị người g.i.ế.c trước." Tôi trả lời chắc chắn. Sau chuyện hôm qua, tôi không ngạc nhiên khi có người làm theo.
Dù gì thì bị xác sống bắt cũng chết, mà không có đồ ăn cũng chết.
Đằng nào cũng chết, thà đánh cược một phen.
Biết đâu uy h.i.ế.p được hàng xóm cho đồ ăn thì sao.
Tôi và em trai dán mắt theo dõi tình hình nhà đó, chờ xem diễn biến tiếp theo.
Lát sau, nhà đó im bặt, chắc là có người mang "đồ tiếp tế" đến rồi.
Tiếp đó, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Người phụ nữ gầy yếu kia nằm bò ra cửa sổ kêu cứu, nhưng bị một gã đàn ông cao lớn lạ mặt kéo vào trong. Rèm cửa sổ văng đầy máu.
Cuối cùng, t.h.i t.h.ể không đầu của hai vợ chồng bị ném xuống đất.
Còn kẻ g.i.ế.c người thì biến mất trong tòa nhà.
Chứng kiến cảnh tượng đó, cả nhà tôi im lặng kiểm tra lại nhà một lượt.
Chúng tôi sống sót qua được ba tháng. Thời điểm tôi c.h.ế.t ở kiếp trước đã trôi qua từ lâu.
Lưu Kim Kim không xuất hiện, nhưng tòa nhà của họ cũng không bị xác sống chiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khu dân cư này có đầy người thông minh, tự nhiên họ sẽ tìm ra quy luật săn mồi của đám xác sống.
Hơn nữa, những kẻ không thông minh đều đã c.h.ế.t cả rồi.
Có một ắt có hai, trong ba tháng qua, các tòa nhà khác liên tục ném xác người xuống.
Ít ai dám ra ngoài, nhưng trong những tòa nhà chưa bị xác sống chiếm, họ trở nên táo tợn hơn nhiều.
Ban đầu chỉ là xác c.h.ế.t mất đầu, sau đó, t.h.i t.h.ể ngày càng tan nát, những chỗ nhiều thịt trên người đều bị cắt xẻo.
Rõ ràng là, không chỉ xác sống ăn thịt người, con người cũng bắt đầu ăn thịt lẫn nhau.
Những cảnh tượng đó ghê tởm đến mức cả nhà tôi ba ngày không đụng đến thịt.
May mắn là rau chúng tôi trồng đã có thể ăn được, đồ dự trữ cũng chỉ vơi đi chút ít, còn nhiều rau củ quả để được lâu.
So với cảnh địa ngục bên ngoài, cuộc sống nhà tôi gần như không khác gì trước khi tai họa ập đến.
Con người dường như đã dần hồi phục sau cú sốc từ lũ xác sống.
Radio liên tục phát thông tin về các khu an toàn mới được xây dựng.
Đến một buổi trưa, một chiếc trực thăng bay lượn trên đầu chúng tôi, loa trên máy bay thông báo chính phủ đang tích cực tiêu diệt xác sống, sẽ thả đồ ăn cho mọi người, mong mọi người yên tâm chờ cứu viện.
Ai có khả năng có thể đến khu an toàn phía tây, nơi gần chúng tôi nhất.
Một nhà nào đó quá phấn khích, mở toang cửa sổ vẫy tay điên cuồng.
Người trên trực thăng đã thả một ít đồ tiếp tế xuống dưới lầu nhà họ.
Thế là nhiều người khác cũng đưa tay cầu cứu.
Nhà tôi đồ đạc vẫn đầy đủ, không muốn tranh giành phần tiếp tế đó, cũng không muốn lộ diện sớm, nên cả nhà trốn sau cửa sổ quan sát.
Đồ tiếp tế trên trực thăng không nhiều, nhưng họ vẫn cố gắng giúp đỡ những nhà vẫy tay.
Chiếc trực thăng màu xanh rêu mang đến hy vọng sống sót lớn lao cho chúng tôi.
Vừa mừng, tôi vừa tranh thủ thống kê số người dám đứng ra xin tiếp tế.
Vì bị khuất tầm nhìn, tôi chỉ đếm được mười một hộ, rải rác ở các tòa nhà khác nhau.
Dưới lầu nhà tôi cũng có người vẫy tay, nhưng chỉ có một nhà.
Những người khác hoặc đã c.h.ế.t đói, hoặc là...
Tôi đang ước tính số người đã c.h.ế.t trong ba tháng qua, Hạ Dương đột nhiên kéo tay áo tôi: "Chị ơi, em thấy bất an lắm."
Tôi khó hiểu nhìn nó.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Lúc này ai cũng đang tìm cách lấy đồ tiếp tế dưới lầu, nhưng hướng nó chỉ lại là một con xác sống cao gầy, đứng ở rất xa.
Tóc nó rất dài, nhưng vì thối rữa nên nhiều chỗ trọc lóc, lộ ra từng mảng da đầu.
Nó chỉ đứng ngây ra đó, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Chị nhìn đầu con xác sống kia kìa, mắt nó! Nó đang nhìn người sống sót!" Giọng Hạ Dương run rẩy.
Tôi giật mình, lập tức cầm ống nhòm lên quan sát kỹ.
Quả nhiên, đôi mắt đục ngầu của nó đang nhìn chằm chằm vào chỗ mấy người vừa vẫy tay.
Quan sát kỹ hơn, tôi còn phát hiện ra hai con xác sống khác cũng có tình trạng tương tự.
Đây là tin tức cực kỳ xấu. Tôi nghi ngờ chúng đã có trí khôn nhất định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro