Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 7

Zhihu

2025-03-19 14:17:27

Hai cặp mắt đồng loạt quay sang tôi.

Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chịu trận.

Tôi đảo mắt né tránh, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Cuối cùng…

Cắm đầu cắn miếng dưa hấu.

"Haha, dưa này ngọt ghê."



Tôi gặp Kỷ Thanh Thanh vào học kỳ một lớp 11.

Lúc đó, cô ta vừa chuyển về từ nước ngoài.

Hoàn toàn là một dáng vẻ tiểu thư nhà giàu, kiêu ngạo, lạnh lùng, coi mọi thứ là lẽ đương nhiên, không buồn để tâm đến bất kỳ ai.

Bao gồm cả vị trí thủ khoa toàn khối mà tôi trân trọng nhất.

Tôi luôn biết rằng trên đời này có rất nhiều người sống tốt hơn mình.

Không phải ai cũng có hoàn cảnh như tôi.

Nhưng sự xuất hiện của cô ta đã khiến tôi nhận ra…

Khoảng cách giữa người với người không chỉ là một cái hố sâu, mà có thể là một ngọn núi mãi mãi không thể trèo qua.



Tôi lớn lên trong một gia đình có chút tri thức.

Ba mẹ tôi đều là sinh viên đại học.

Họ được giáo dục bài bản, nhưng tư tưởng phong kiến thì không hề bị gột rửa.

Ngày tôi sinh ra – tôi là một đứa trẻ sinh non.

Ngoài phòng sinh, đông người đứng chờ.

Khi nhìn thấy tôi da vàng ố vì bệnh vàng da sơ sinh, mẹ tôi trước khi ngất đi chỉ lạnh nhạt nói một câu:

"Đúng là nghiệt chướng."

Ba tôi gượng cười, phát t.h.u.ố.c lá cho những người đến chúc mừng, rồi nói:

"Lần này không mở tiệc đâu, lần sau bù lại nhé."

Bà nội tôi ở quê, vỗ đùi chửi ầm lên:

"Mày cưới phải con vợ xui xẻo, lại đẻ ra một đứa sao chổi!"

Ở quê tôi, trẻ sơ sinh bị vàng da có nghĩa là điềm xấu, vận rủi đeo bám.

Mẹ tôi không chịu cho tôi b.ú sữa mẹ.

Cái tôi uống chỉ là sữa bột rẻ tiền.

Bà nói, dinh dưỡng trong cơ thể bà phải để dành cho đứa con tiếp theo.

Khi tôi được sáu tháng tuổi…

Em trai tôi ra đời.

Thằng bé không bị vàng da, trông rất khỏe mạnh.

Cả nhà bỗng chốc vui như Tết, tiếng cười rộn ràng.

Họ giành nhau bế thằng bé.

Nhưng không ai nhớ đến tôi – đứa trẻ đã bị bỏ đói cả ngày trong góc phòng.

Bản năng sinh tồn khiến tôi gào khóc thật lớn.

Mẹ tôi nói:

"Nó thấy em trai được yêu thương hơn, trong lòng không phục, cố ý gây sự chú ý. Mới nhỏ xíu mà đã có lòng ghen tị rồi."

Sau đó, tôi vấp ngã rồi lại đứng lên, lảo đảo lớn lên.

Nhưng tôi vẫn không hiểu.

Tôi không hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tại sao buổi sáng em trai có thể ăn ba quả trứng, mà tôi lại không được chia dù chỉ một quả?

Rõ ràng cô giáo nói trứng giúp trẻ phát triển, nhưng cha tôi lại bảo làm anh thì không cần nhiều dinh dưỡng như vậy.

Tôi không hiểu.

Tại sao em trai được học trường tư thục đắt đỏ, còn tôi chỉ có thể cày nát sách vở, dựa vào thành tích để miễn học phí ở một trường công lập bình thường?

Tôi không hiểu.

Tại sao em trai khóc lóc không muốn đi học lớp năng khiếu, ba mẹ vẫn dỗ dành, năn nỉ nó đi;

Nhưng khi tôi đề nghị để tôi đi thay vì nó không thích, lại bị mắng là nhỏ tuổi mà tâm cơ quá nặng?

Tôi không hiểu.

Tại sao em trai chưa bao giờ phải vào bếp, chưa bao giờ làm việc nhà, còn tôi phải dậy sớm mỗi ngày, ngâm tay vào nước lạnh suốt bốn mùa, rửa đống chén bát đầy dầu mỡ, rồi giặt sạch quần áo cho cả nhà?

Tôi không hiểu.

Tại sao giữa đêm khuya, khi tôi còn miệt mài học bài, chưa từng có ai mang đến cho tôi một ly sữa ấm, một lời động viên, chỉ có vô tận những lời mắng nhiếc:

"Lãng phí điện, phá của!"

Tôi không hiểu.

Tại sao chỉ vì tôi là anh trai, nên mọi thứ tốt nhất phải nhường cho em trước, bài tập của em tôi phải làm giúp, nó đánh tôi thì tôi không được đánh lại?

Tôi Không Hiểu

Tại sao em trai mỗi ngày đều có người đưa đón, còn tôi phải tự mình đi về?

Có quá nhiều điều tôi không hiểu.

Vậy nên, tôi bắt đầu hỏi tại sao.

….

Lên cấp hai, trường học cách xa nhà.

Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên đường.

Thế nên, tôi hỏi cha liệu ông có thể đưa tôi đi học như đưa em trai không.

Vì lo lắng, họ chỉ cho em trai học bán trú.

Còn tôi thì ở nội trú, mỗi tuần chỉ cần họ đưa đi một lần.

Cha không nói gì.

Tôi tưởng ông đã đồng ý.

Sáng thứ Hai.

Chưa đến 5 giờ sáng.

Tôi bị mẹ đánh thức bằng roi lông gà.

Bà mỉa mai cười:

"Không phải mày muốn ba mày đưa đi học à?"

Tôi im lặng lên xe.

Bầu trời bên ngoài tối đen, như một con quái vật nhe nanh ẩn mình trong bóng tối.

Trên suốt chặng đường, cha tôi không ngừng chửi rủa.

"Mày sao không c.h.ế.t đi cho rồi?"

Ánh mắt ông ta như muốn nuốt chửng tôi.

Quãng đường 15 phút.

Tôi nghe những lời nguyền rủa cay độc nhất cuộc đời mình.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, có những lời lẽ như thế lại có thể phát ra từ miệng một người cha.

Tôi đến trường quá sớm, cổng vẫn chưa mở.

Tựa vào hàng rào sắt, tôi lặng lẽ ngồi suốt hai tiếng đồng hồ.

Bầu trời lạnh và tối mịt.

Tôi nhìn mặt trời từ từ nhô lên từ phương Đông, ánh bình minh nhuộm đỏ cả bầu trời.

Kể từ ngày đó, trong tôi có một ngọn lửa không bao giờ tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Số ký tự: 0