Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi
Chương 1
Zhihu
2025-03-19 14:17:27
Là thư ký của tổng tài, lúc này tôi đứng ngoài cửa phòng họp, tay cầm tách cà phê nóng vừa mới pha chuẩn bị đem vào chỗ sếp.
Tiếng mắng mỏ chói tai của sếp xuyên qua cánh cửa cách âm, từng câu từng chữ rõ ràng, tốc độ nói nhanh đến mức không ai chen nổi vào.
"Từng người một, tôi trả lương cho các anh để làm cái gì hả? Nói thật đi, bản kế hoạch này là các anh dùng chân viết đúng không?
"Cầm ra chợ đi, mấy cô bán rau còn phải khen một câu: Đúng là rau sạch! Rau tươi xanh mơn mởn!"
"Còn cái đề án này, tôi đọc hai mươi trang rồi mà vẫn không hiểu các anh muốn nói gì. Trọng điểm đâu? Cách diễn đạt kiểu này, đến đi đám tang tôi cũng chẳng biết ai là người chết!"
"Một lũ protein vô dụng, vừa ngốc vừa ngớ ngẩn! Làm ăn thì như đống rác mà tự tin thì khỏi bàn, đến giấy chùi cũng lười dùng mà dám ném lên bàn tôi?"
"Tiến hóa cả triệu năm rồi mà các anh để quên não ở đâu vậy? Làm ơn nghiêm túc hộ tôi cái, tôi bỏ tiền thuê người về làm việc, không phải để bực mình!"
Trong phòng họp, mọi người cúi gằm mặt, giả c.h.ế.t như rùa rụt cổ, không ai dám thở mạnh.
Nghe đến đây, tôi cũng thức thời, cầm cốc cà phê xoay người rút lui ngay lập tức.
Sếp đang nổi giận, tôi không ngu đến mức tự lao vào họng súng.
Cô ấy có thể không uống một ly cà phê, nhưng tôi thì không thể chịu thêm một trận mắng chửi nào nữa.
Lấy cớ đi vệ sinh, đợi một lúc mới quay lại.
Lúc này, phòng họp đã vắng tanh.
Tôi biết cơn bão đã tạm thời qua đi.
Thế là tôi pha lại một ly cà phê khác, đi thẳng đến văn phòng tổng tài.
Cửa chỉ khép hờ.
Bên trong có người đã đến trước tôi.
Là Tiểu Trương – thư ký trợ lý do phòng tài vụ đút lót để nhét vào công ty.
Hắn mặc một bộ vest đỏ chói lóa, cố ý để hở cả nửa bộ ngực.
Nhếch mày, nháy mắt đầy nịnh nọt:
"Tổng Giám đốc Kỷ, cà phê của ngài đây."
Nói rồi cúi người, định đặt ly cà phê lên bàn.
Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc, vóc dáng quyến rũ với từng đường cong hoàn hảo, gương mặt kiều diễm động lòng người.
Cô ấy toát ra một vẻ cao quý và thanh lịch trời sinh.
Nhưng ngay lúc này, đôi mắt ấy lại lạnh lùng đến đáng sợ.
"Cậu là ai?"
"Ai cho cậu vào đây?"
"Đây là việc của cậu à?"
"Biến ra ngoài."
Nụ cười trên mặt Tiểu Trương cứng đờ.
"Tổng Giám đốc Kỷ, tôi… tôi là thư ký trợ lý mới, Trương Thắng."
"Anh Thẩm Nghiệp bận nên bảo tôi mang vào giúp."
"Hả? Là tôi đây, sao tôi lại không biết nhỉ?"
Người phụ nữ không buồn ngước lên, vẫn cầm bút ký duyệt tài liệu, giọng điềm nhiên nhưng lạnh lẽo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ra ngoài. Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai."
Trương Thắng hít sâu một hơi.
Giây tiếp theo, hắn bỗng lảo đảo như bị bệnh trĩ hành hạ, tay cầm ly cà phê chao đảo như sắp té về phía trước.
Người phụ nữ vẫn không nhúc nhích, giọng nói trầm lạnh vang lên:
"Trước khi định hất nó, tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho kỹ. Bộ vest tôi đang mặc có giá hai trăm ngàn, cậu đền nổi không?"
"..."
Hắn run rẩy, cuối cùng miễn cưỡng đứng vững.
Người phụ nữ nhàn nhạt liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi bật cười khinh miệt:
"Ăn mặc kiểu này, xin hỏi cậu đi làm công việc gì thế? Hay là muốn tôi bị cảnh sát bắt?"
"Thật sự không hiểu bên nhân sự nghĩ gì khi tuyển cậu vào. Ngay cả vai trò trang trí cũng không có tác dụng."
"Muốn thay thế vị trí của thư ký Thẩm? Nhưng cậu không đẹp trai bằng anh ta, mà năng lực cũng chẳng bằng một phần nghìn."
Khóe miệng tôi vô thức cong lên.
Mắng tôi suốt bấy lâu nay, cuối cùng con sếp khó ở này cũng chịu thừa nhận giá trị của tôi.
Nhưng mà… tôi vui mừng quá sớm rồi.
Vì cô ta bổ sung thêm một câu:
"Tất nhiên, tôi cũng không có ý khen anh ta. Cũng chẳng phải đang chê bai cậu. Tôi chỉ đang nói một sự thật đơn thuần…"
"Giống như việc thư ký Thẩm ăn mặc còn quê mùa hơn cả ông nội tôi vậy."
"..."
Nụ cười trên mặt Trương Thắng gần như không giữ nổi nữa.
"Hay là… cậu đang nhắm đến vị trí bên cạnh tôi?"
Giọng cô ấy đầy châm chọc, không hề che giấu.
"Người ta không nên theo đuổi những thứ vốn không thuộc về mình. Thay vì mơ mộng viển vông về chuyện một đêm hóa phượng hoàng, tốt hơn là tự nâng cao bản thân đi”.
“Tôi đề nghị cậu nên đi kiểm tra xem có bị Parkinson hay động kinh không."
"..."
Sớm đã nên đoán được.
Cái miệng độc của Kỷ Thanh Thanh đâu phải mới thành danh ngày một ngày hai.
Trương Thắng mặt mày xám ngoét, tay cầm ly cà phê rời đi như xác sống.
Đi ngang qua tôi, hắn còn không quên lườm một cái đầy thù hận.
???
Liên quan gì đến tôi?
Ngay sau đó, giọng nói lãnh đạm của người phụ nữ vang lên:
"Thư ký Thẩm, cậu còn định đứng ngoài cửa bao lâu? Tính kiêm luôn vị trí bảo vệ à?"
Tôi thở dài, bất đắc dĩ bước vào.
Đúng là tai bay vạ gió.
Cô ấy chậm rãi đẩy gọng kính vàng, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tiếng mắng mỏ chói tai của sếp xuyên qua cánh cửa cách âm, từng câu từng chữ rõ ràng, tốc độ nói nhanh đến mức không ai chen nổi vào.
"Từng người một, tôi trả lương cho các anh để làm cái gì hả? Nói thật đi, bản kế hoạch này là các anh dùng chân viết đúng không?
"Cầm ra chợ đi, mấy cô bán rau còn phải khen một câu: Đúng là rau sạch! Rau tươi xanh mơn mởn!"
"Còn cái đề án này, tôi đọc hai mươi trang rồi mà vẫn không hiểu các anh muốn nói gì. Trọng điểm đâu? Cách diễn đạt kiểu này, đến đi đám tang tôi cũng chẳng biết ai là người chết!"
"Một lũ protein vô dụng, vừa ngốc vừa ngớ ngẩn! Làm ăn thì như đống rác mà tự tin thì khỏi bàn, đến giấy chùi cũng lười dùng mà dám ném lên bàn tôi?"
"Tiến hóa cả triệu năm rồi mà các anh để quên não ở đâu vậy? Làm ơn nghiêm túc hộ tôi cái, tôi bỏ tiền thuê người về làm việc, không phải để bực mình!"
Trong phòng họp, mọi người cúi gằm mặt, giả c.h.ế.t như rùa rụt cổ, không ai dám thở mạnh.
Nghe đến đây, tôi cũng thức thời, cầm cốc cà phê xoay người rút lui ngay lập tức.
Sếp đang nổi giận, tôi không ngu đến mức tự lao vào họng súng.
Cô ấy có thể không uống một ly cà phê, nhưng tôi thì không thể chịu thêm một trận mắng chửi nào nữa.
Lấy cớ đi vệ sinh, đợi một lúc mới quay lại.
Lúc này, phòng họp đã vắng tanh.
Tôi biết cơn bão đã tạm thời qua đi.
Thế là tôi pha lại một ly cà phê khác, đi thẳng đến văn phòng tổng tài.
Cửa chỉ khép hờ.
Bên trong có người đã đến trước tôi.
Là Tiểu Trương – thư ký trợ lý do phòng tài vụ đút lót để nhét vào công ty.
Hắn mặc một bộ vest đỏ chói lóa, cố ý để hở cả nửa bộ ngực.
Nhếch mày, nháy mắt đầy nịnh nọt:
"Tổng Giám đốc Kỷ, cà phê của ngài đây."
Nói rồi cúi người, định đặt ly cà phê lên bàn.
Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc, vóc dáng quyến rũ với từng đường cong hoàn hảo, gương mặt kiều diễm động lòng người.
Cô ấy toát ra một vẻ cao quý và thanh lịch trời sinh.
Nhưng ngay lúc này, đôi mắt ấy lại lạnh lùng đến đáng sợ.
"Cậu là ai?"
"Ai cho cậu vào đây?"
"Đây là việc của cậu à?"
"Biến ra ngoài."
Nụ cười trên mặt Tiểu Trương cứng đờ.
"Tổng Giám đốc Kỷ, tôi… tôi là thư ký trợ lý mới, Trương Thắng."
"Anh Thẩm Nghiệp bận nên bảo tôi mang vào giúp."
"Hả? Là tôi đây, sao tôi lại không biết nhỉ?"
Người phụ nữ không buồn ngước lên, vẫn cầm bút ký duyệt tài liệu, giọng điềm nhiên nhưng lạnh lẽo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ra ngoài. Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai."
Trương Thắng hít sâu một hơi.
Giây tiếp theo, hắn bỗng lảo đảo như bị bệnh trĩ hành hạ, tay cầm ly cà phê chao đảo như sắp té về phía trước.
Người phụ nữ vẫn không nhúc nhích, giọng nói trầm lạnh vang lên:
"Trước khi định hất nó, tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho kỹ. Bộ vest tôi đang mặc có giá hai trăm ngàn, cậu đền nổi không?"
"..."
Hắn run rẩy, cuối cùng miễn cưỡng đứng vững.
Người phụ nữ nhàn nhạt liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi bật cười khinh miệt:
"Ăn mặc kiểu này, xin hỏi cậu đi làm công việc gì thế? Hay là muốn tôi bị cảnh sát bắt?"
"Thật sự không hiểu bên nhân sự nghĩ gì khi tuyển cậu vào. Ngay cả vai trò trang trí cũng không có tác dụng."
"Muốn thay thế vị trí của thư ký Thẩm? Nhưng cậu không đẹp trai bằng anh ta, mà năng lực cũng chẳng bằng một phần nghìn."
Khóe miệng tôi vô thức cong lên.
Mắng tôi suốt bấy lâu nay, cuối cùng con sếp khó ở này cũng chịu thừa nhận giá trị của tôi.
Nhưng mà… tôi vui mừng quá sớm rồi.
Vì cô ta bổ sung thêm một câu:
"Tất nhiên, tôi cũng không có ý khen anh ta. Cũng chẳng phải đang chê bai cậu. Tôi chỉ đang nói một sự thật đơn thuần…"
"Giống như việc thư ký Thẩm ăn mặc còn quê mùa hơn cả ông nội tôi vậy."
"..."
Nụ cười trên mặt Trương Thắng gần như không giữ nổi nữa.
"Hay là… cậu đang nhắm đến vị trí bên cạnh tôi?"
Giọng cô ấy đầy châm chọc, không hề che giấu.
"Người ta không nên theo đuổi những thứ vốn không thuộc về mình. Thay vì mơ mộng viển vông về chuyện một đêm hóa phượng hoàng, tốt hơn là tự nâng cao bản thân đi”.
“Tôi đề nghị cậu nên đi kiểm tra xem có bị Parkinson hay động kinh không."
"..."
Sớm đã nên đoán được.
Cái miệng độc của Kỷ Thanh Thanh đâu phải mới thành danh ngày một ngày hai.
Trương Thắng mặt mày xám ngoét, tay cầm ly cà phê rời đi như xác sống.
Đi ngang qua tôi, hắn còn không quên lườm một cái đầy thù hận.
???
Liên quan gì đến tôi?
Ngay sau đó, giọng nói lãnh đạm của người phụ nữ vang lên:
"Thư ký Thẩm, cậu còn định đứng ngoài cửa bao lâu? Tính kiêm luôn vị trí bảo vệ à?"
Tôi thở dài, bất đắc dĩ bước vào.
Đúng là tai bay vạ gió.
Cô ấy chậm rãi đẩy gọng kính vàng, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro