Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi
Chương 2
Zhihu
2025-03-19 14:17:27
Nhìn tư thế này…
Thôi xong, lại sắp bị mắng.
"Thư ký Thẩm, tôi trả cậu lương bảy con số không phải để cậu đứng hóng chuyện."
“Cậu nên đi học hỏi cột điện một chút, lúc nào cũng phải ý thức được vị trí của mình."
"Cần có tinh thần cảnh giác hơn, bây giờ tôi đáng giá thế này, nếu bị người ta đầu độc, cậu có muốn đi tù không?"
Nghĩ đến tiền lương…
Tôi nhịn.
"Còn nữa, tinh mắt lên chút. Nếu cận quá thì công ty có thể tài trợ cho cậu đi mổ mắt. Tôi không muốn lần sau lại có mấy kẻ chẳng ra gì tìm cách tiếp cận tôi."
Tôi đeo kính không độ, cô ta thừa biết điều đó.
Muốn mắng tôi mù thì cứ nói thẳng ra đi, vòng vo làm gì?
"Còn nữa, thư ký Thẩm, bình thường cậu không soi gương à? Ăn mặc quê mùa như vậy, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty. Lỡ khách hàng bị cậu dọa chạy mất, ai đền tiền cho tôi?"
Tôi cười gượng hai tiếng.
"Cười xấu quá, thà đừng cười còn hơn."
Tôi:?????
Ông đây chửi cô cả trăm lần trong lòng rồi đấy.
Cái miệng ngày càng quá đáng.
Nếu không phải cô trả quá nhiều tiền, tôi đã sớm bỏ việc rồi.
Cái này mà gọi là lương à?
Rõ ràng là phí nhịn nhục!
Ra khỏi văn phòng, tôi liền thấy Trương Thắng đang ôm một thùng đồ, thu dọn bàn làm việc.
Hắn bị đuổi rồi.
Cả phòng tài vụ cũng bị sếp mắng té tát theo.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy hận ý:
"Cô ta không xem trọng tôi, cũng chẳng coi cậu ra gì. Đừng tưởng tôi không nhìn thấu con người cậu”.
“Ai biết cậu làm cách nào để có được vị trí này chứ? Cậu còn không xứng xách giày cho cô ta!"
Tôi nhếch môi cười, không còn cái vẻ nhẫn nhịn thường ngày trước mặt sếp.
"Thật ngại quá nha, tôi tốt nghiệp thạc sĩ Bắc Đại, dựa vào thực lực mà vào đây."
"Cũng đúng, sao có thể so được với anh Trương – tốt nghiệp trường hạng ba, đút lót để đi cửa sau vào công ty."
Lúc trước gây phiền phức cho tôi thì thôi, hôm nay hại tôi bị chửi, đã thế còn muốn đổ nước bẩn lên đầu tôi?
Thật nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm sao?
Không bỏ ra đồng nào mà còn muốn sỉ nhục tôi? Nằm mơ à?
"Cậu…"
Tận dụng lợi thế chiều cao, tôi cúi xuống nhìn hắn chằm chằm, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén:
"Dựa vào phụ nữ để đổi đời? Cũng khó đánh giá quá nhỉ. Dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Nghề khác nhau, không tiện so sánh. Chúc anh thành công nha."
"Chúc anh… nghỉ việc vui vẻ nhé, Trương tiên sinh."
Mắng không lại, đánh cũng không lại, hắn chỉ có thể nghẹn họng cứng đờ.
Giờ làm sao đây?
Hắn chỉ có thể trợn mắt nghẹn họng, không làm gì được.
Cuối cùng cũng xả được một hơi bực tức.
"Lùi một bước, trời cao biển rộng. Nhịn một chút, tránh bị u xơ tuyến vú."
Câu này quả không sai.
Buổi chiều.
Tôi đang xới đất, tưới nước cho cây phát tài của sếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cầm cái xẻng nhỏ, càng đào càng hăng say.
Trong văn phòng chẳng có ai.
Cái tật xấu lại tái phát.
Không nhịn được mà nghêu ngao hát vài câu:
"Trong công ty thật to, đào à đào à đào. Đào đồng lương dày cộp, vẫn chẳng đủ tiêu xài. Bị bà sếp đáng ghét, mắng à mắng à mắng…"
Bỗng nhiên, một tiếng hừ khẽ vang lên từ phía sau.
Tôi giật b.ắ.n mình.
Kỷ Thanh Thanh lười biếng tựa vào khung cửa, không biết đã đứng nghe được bao lâu.
Cô ta hơi nhếch môi, ánh mắt có chút hứng thú.
"Hát hay như vậy, thư ký Thẩm, cậu không muốn sống nữa à?"
"..."
Là một người hát siêu lệch tông, tôi bị bắt quả tang ngay tại trận.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cô ta nhướng mày, chậm rãi nói tiếp:
"Có định làm ca sĩ không? Nếu có, tôi liền gọi cảnh sát ngay bây giờ."
"..."
Kỷ Thanh Thanh, ông đây nguyền rủa cả tổ tiên tám đời nhà cô!!!
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Kỷ Thanh Thanh vừa đi công tác về.
Tài xế Tiểu Triệu lại đúng lúc xin nghỉ, thế là cô sếp giàu bảo tôi đến sân bay đón cô ấy.
Vì quá đông người, tôi tìm mãi không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Thế là bấm điện thoại gọi.
"Sếp, cô đang ở đâu vậy?"
Giọng nói trầm lạnh từ đầu dây bên kia truyền đến:
"Đối diện cậu."
Tôi ngơ ngác, lại lái xe tiến lên một đoạn.
"Vẫn không thấy, hay là sếp vẫy tay đi?"
Giọng cô ta như nghiến qua kẽ răng:
"Thư ký Thẩm, tôi sắp vẫy đến trật cả khớp tay rồi, vẫy luôn cả chục chiếc taxi mà cậu còn chưa thấy?"
Tôi giật b.ắ.n mình.
"Không phải chứ? Tôi thật sự không thấy mà."
Cô ta cười lạnh:
"Cậu lái quá cả đoạn rồi."
"..."
Đợi đến khi cô ấy lên xe, tôi chỉ có thể cười gượng, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình.
Kỷ Thanh Thanh ngồi ghế phụ, chân vắt chéo, lười biếng liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
"Mắt cậu mọc ở hai quả trứng à? Biết chớp mà không biết nhìn?"
"..."
Tôi thề, tôi thật sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện đầu độc cô ta cho câm luôn.
Cô ta lại mở miệng:
"Tối nay về thu dọn đồ đạc, mai đi công tác với tôi."
"...Cái gì?"
Tay tôi suýt nữa trượt khỏi vô lăng.
Thôi xong, lại sắp bị mắng.
"Thư ký Thẩm, tôi trả cậu lương bảy con số không phải để cậu đứng hóng chuyện."
“Cậu nên đi học hỏi cột điện một chút, lúc nào cũng phải ý thức được vị trí của mình."
"Cần có tinh thần cảnh giác hơn, bây giờ tôi đáng giá thế này, nếu bị người ta đầu độc, cậu có muốn đi tù không?"
Nghĩ đến tiền lương…
Tôi nhịn.
"Còn nữa, tinh mắt lên chút. Nếu cận quá thì công ty có thể tài trợ cho cậu đi mổ mắt. Tôi không muốn lần sau lại có mấy kẻ chẳng ra gì tìm cách tiếp cận tôi."
Tôi đeo kính không độ, cô ta thừa biết điều đó.
Muốn mắng tôi mù thì cứ nói thẳng ra đi, vòng vo làm gì?
"Còn nữa, thư ký Thẩm, bình thường cậu không soi gương à? Ăn mặc quê mùa như vậy, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty. Lỡ khách hàng bị cậu dọa chạy mất, ai đền tiền cho tôi?"
Tôi cười gượng hai tiếng.
"Cười xấu quá, thà đừng cười còn hơn."
Tôi:?????
Ông đây chửi cô cả trăm lần trong lòng rồi đấy.
Cái miệng ngày càng quá đáng.
Nếu không phải cô trả quá nhiều tiền, tôi đã sớm bỏ việc rồi.
Cái này mà gọi là lương à?
Rõ ràng là phí nhịn nhục!
Ra khỏi văn phòng, tôi liền thấy Trương Thắng đang ôm một thùng đồ, thu dọn bàn làm việc.
Hắn bị đuổi rồi.
Cả phòng tài vụ cũng bị sếp mắng té tát theo.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy hận ý:
"Cô ta không xem trọng tôi, cũng chẳng coi cậu ra gì. Đừng tưởng tôi không nhìn thấu con người cậu”.
“Ai biết cậu làm cách nào để có được vị trí này chứ? Cậu còn không xứng xách giày cho cô ta!"
Tôi nhếch môi cười, không còn cái vẻ nhẫn nhịn thường ngày trước mặt sếp.
"Thật ngại quá nha, tôi tốt nghiệp thạc sĩ Bắc Đại, dựa vào thực lực mà vào đây."
"Cũng đúng, sao có thể so được với anh Trương – tốt nghiệp trường hạng ba, đút lót để đi cửa sau vào công ty."
Lúc trước gây phiền phức cho tôi thì thôi, hôm nay hại tôi bị chửi, đã thế còn muốn đổ nước bẩn lên đầu tôi?
Thật nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm sao?
Không bỏ ra đồng nào mà còn muốn sỉ nhục tôi? Nằm mơ à?
"Cậu…"
Tận dụng lợi thế chiều cao, tôi cúi xuống nhìn hắn chằm chằm, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén:
"Dựa vào phụ nữ để đổi đời? Cũng khó đánh giá quá nhỉ. Dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Nghề khác nhau, không tiện so sánh. Chúc anh thành công nha."
"Chúc anh… nghỉ việc vui vẻ nhé, Trương tiên sinh."
Mắng không lại, đánh cũng không lại, hắn chỉ có thể nghẹn họng cứng đờ.
Giờ làm sao đây?
Hắn chỉ có thể trợn mắt nghẹn họng, không làm gì được.
Cuối cùng cũng xả được một hơi bực tức.
"Lùi một bước, trời cao biển rộng. Nhịn một chút, tránh bị u xơ tuyến vú."
Câu này quả không sai.
Buổi chiều.
Tôi đang xới đất, tưới nước cho cây phát tài của sếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cầm cái xẻng nhỏ, càng đào càng hăng say.
Trong văn phòng chẳng có ai.
Cái tật xấu lại tái phát.
Không nhịn được mà nghêu ngao hát vài câu:
"Trong công ty thật to, đào à đào à đào. Đào đồng lương dày cộp, vẫn chẳng đủ tiêu xài. Bị bà sếp đáng ghét, mắng à mắng à mắng…"
Bỗng nhiên, một tiếng hừ khẽ vang lên từ phía sau.
Tôi giật b.ắ.n mình.
Kỷ Thanh Thanh lười biếng tựa vào khung cửa, không biết đã đứng nghe được bao lâu.
Cô ta hơi nhếch môi, ánh mắt có chút hứng thú.
"Hát hay như vậy, thư ký Thẩm, cậu không muốn sống nữa à?"
"..."
Là một người hát siêu lệch tông, tôi bị bắt quả tang ngay tại trận.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cô ta nhướng mày, chậm rãi nói tiếp:
"Có định làm ca sĩ không? Nếu có, tôi liền gọi cảnh sát ngay bây giờ."
"..."
Kỷ Thanh Thanh, ông đây nguyền rủa cả tổ tiên tám đời nhà cô!!!
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Kỷ Thanh Thanh vừa đi công tác về.
Tài xế Tiểu Triệu lại đúng lúc xin nghỉ, thế là cô sếp giàu bảo tôi đến sân bay đón cô ấy.
Vì quá đông người, tôi tìm mãi không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Thế là bấm điện thoại gọi.
"Sếp, cô đang ở đâu vậy?"
Giọng nói trầm lạnh từ đầu dây bên kia truyền đến:
"Đối diện cậu."
Tôi ngơ ngác, lại lái xe tiến lên một đoạn.
"Vẫn không thấy, hay là sếp vẫy tay đi?"
Giọng cô ta như nghiến qua kẽ răng:
"Thư ký Thẩm, tôi sắp vẫy đến trật cả khớp tay rồi, vẫy luôn cả chục chiếc taxi mà cậu còn chưa thấy?"
Tôi giật b.ắ.n mình.
"Không phải chứ? Tôi thật sự không thấy mà."
Cô ta cười lạnh:
"Cậu lái quá cả đoạn rồi."
"..."
Đợi đến khi cô ấy lên xe, tôi chỉ có thể cười gượng, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình.
Kỷ Thanh Thanh ngồi ghế phụ, chân vắt chéo, lười biếng liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
"Mắt cậu mọc ở hai quả trứng à? Biết chớp mà không biết nhìn?"
"..."
Tôi thề, tôi thật sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện đầu độc cô ta cho câm luôn.
Cô ta lại mở miệng:
"Tối nay về thu dọn đồ đạc, mai đi công tác với tôi."
"...Cái gì?"
Tay tôi suýt nữa trượt khỏi vô lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro