Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 6

Zhihu

2025-03-19 14:17:27

Bên trong, một cô gái mặc áo thun đen, chân vô tư vắt lên ghế, mải mê chơi game.

Kỷ Thanh Thanh nhíu mày, giọng đầy khó chịu:

"Sao lại là cô?"

Nghe tiếng động, cô gái bỏ điện thoại xuống, quay đầu lại.

Mái tóc bạc ánh kim được nhuộm highlight, nổi bật trên gương mặt trẻ trung, lanh lợi.

Hai tay cô ta gối sau đầu, dáng vẻ lười biếng mà tùy tiện.

"Hết cách rồi, cha tôi không muốn gặp chị."

Tầm mắt cô ta dời về phía tôi.

Đôi mắt lập tức sáng rực.

"Anh trai, có bất ngờ khi thấy em không?"

Khi nhìn rõ khuôn mặt cô ta, tôi bất giác lùi lại hai bước.

Bất ngờ thì không, kinh hoàng thì có.

Đánh c.h.ế.t tôi cũng không ngờ, người ngày nào cũng ngọt giọng gọi tôi "anh trai" lại chính là Tiểu Lục Tổng.

Ngày hôm đó, tôi cải trang thành nhân viên vệ sinh, trà trộn vào Tập đoàn Lục thị.

Nhân lúc giờ nghỉ trưa, tôi lẻn vào văn phòng của Lão Lục Tổng.

Không có ai.

Tôi cầm bình tưới nhỏ, đổ nước lên gốc cây phát tài.

Bỗng nhiên, từ sau bàn làm việc, vang lên tiếng sột soạt.

Một cô gái đầu tóc rối bù như tổ quạ lờ đờ đứng dậy, mắt vẫn còn đang ngái ngủ.

Cô ta trợn mắt nhìn tôi, tôi cũng c.h.ế.t đứng nhìn lại cô ta.

Tôi cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy.

"À thì… tôi là nhân viên vệ sinh, đến tưới cây."

Cô ta đột nhiên nhếch môi cười.

"Đừng hoảng, tôi là thực tập sinh, đang lén lút trốn việc thôi."

Sau đó, cầm ấm nước nóng trên bàn đưa cho tôi.

Hạ giọng nói nhỏ:

"Anh trai, dùng cái này tưới đi, đảm bảo cây c.h.ế.t tươi luôn."

Ánh mắt chạm nhau, tôi thấy trong mắt cô ta có chút hàm ý ăn ý.

Tôi thầm nghĩ, cô bé này cũng tốt ghê đấy.

Sau đó, cô ấy đề nghị trao đổi liên lạc.

Tôi thường yếu lòng trước sắc đẹp, liền đồng ý.

Từ đó, cô ta suốt ngày gọi tôi "anh trai", nhắn tin tám chuyện không dứt.

Còn hẹn tôi đi ăn, nhưng nhiều lần tôi bị công việc đột xuất làm lỡ hẹn.

Sau này, tôi thường đi theo Kỷ Thanh Thanh, "bắt nạt" Tiểu Lục Tổng, nhưng chưa từng gặp cô ta ngoài đời.

Ai mà ngờ, cô ấy lại chính là cô ấy.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ có thể cảm thán…

Đúng là hiếu thảo thật.

Cánh tay này vặn ngược ra ngoài ghê.

Trở lại hiện tại.

Lục Du Nhiên nhiệt tình ấn tôi xuống chỗ ngồi giữa cô ta và Kỷ Thanh Thanh.

Sau đó cầm thực đơn, nhét vào tay tôi.

"Anh trai, xem anh muốn ăn gì nè."

Hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của người thứ ba đang ở bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người ngoài không biết còn tưởng là hai chúng tôi đang hẹn hò.

Tôi có thể cảm nhận ánh mắt đầy ẩn ý của Kỷ Thanh Thanh đang đảo qua lại giữa hai chúng tôi.

Ánh mắt cô ta thoáng dừng lại trên mái tóc highlight màu bạc của Lục Du Nhiên.

Sau đó, khóe môi nhếch lên một đường cong mỏng lạnh.

"Đúng là dê lại xì hơi kiểu cừu, vừa hiện đại vừa chảnh chọe."

"..."

"..."

Đúng lúc đó, đồ ăn được mang lên.

Lục Du Nhiên vô thức đẩy đĩa bò xào rau mùi ra xa một chút.

Bỗng nhiên, một giọng nói băng lãnh vang lên từ bên trái.

"Phụng tỷ ăn cherry, đã xấu mà còn kén ăn."

"..."

Cô gái nhỏ tức đến siết chặt nắm tay.

Nhưng rồi, như nghĩ ra điều gì đó, cô ta nhướng mày, liếc sang Kỷ Thanh Thanh.

"Anh trai, chị ấy đối xử với em thế này thì thôi, chứ không lẽ bình thường cũng hung dữ với anh như vậy?"

"Anh trai, sao anh không nói gì thế? Chẳng lẽ đúng rồi à?"

"Đàn ông đến ba mươi thì như đóa hoa, phụ nữ đến ba mươi thì như dưa già. Tổng Giám đốc Kỷ năm nay hai mươi sáu rồi nhỉ? Chậc chậc."

Tôi: "..."

Cô nói ít chút đi, không thấy sắc mặt sếp tôi đen như đáy nồi rồi sao?

Để xoa dịu không khí, tôi hốt hoảng gắp một cái đùi gà, đặt vào bát Lục Du Nhiên.

"Ăn đi, ăn đi."

Cô gái lập tức ngừng chiến, hai má lúm đồng tiền nhẹ nhàng xuất hiện.

"Em nghe lời anh trai."

"Thư ký Thẩm, đừng quên cậu là người của ai."

Sắc mặt Kỷ Thanh Thanh ngày càng âm trầm.

Thấy không ổn, tôi lập tức rót cho cô ta một ly nước.

"Sếp, uống nước, uống nước nào."

Lục Du Nhiên gặm đùi gà, miệng nhỏ lẩm bẩm:

"Đàn ông đúng là loài sinh vật hay quên…"

"Đồ keo kiệt, uống nước lạnh đi."

"Thư ký thì sao chứ? Anh ấy vẫn là đàn anh của em mà."

"..."

Hình như Tiểu Lục Tổng thật sự cũng là sinh viên Bắc Đại.

Không khí đột nhiên trở nên trầm lắng.

Tình huống này tôi không kiểm soát nổi nữa rồi.

Hay là…

Hai người cứ đánh nhau đi?

Kỷ Thanh Thanh mím môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy vào răng dưới.

Có vẻ như cô ta thật sự tức đến mất bình tĩnh, lộ ra chút trẻ con hiếm thấy.

"Cô thích nhận người thân như thế, sao không nói luôn Trái Đất là của nhà cô đi?"

"Trường rộng như vậy, một tháng gặp được một lần không?"

"Còn đàn anh? Sao cô không hỏi xem hồi cấp ba cậu ta ngồi cùng bàn với ai hai năm trời?"

"Nếu không có một sự cố nhỏ, bây giờ ít nhất cô cũng phải gọi tôi một tiếng… học tỷ đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Số ký tự: 0