Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi
Chương 5
Zhihu
2025-03-19 14:17:27
Lão Lục Tổng tức đến nghẹn họng không nói nên lời.
Nghĩ theo hướng tích cực:
Hiện tại, tôi là thư ký đắc lực nhất dưới trướng Kỷ Thanh Thanh.
Cô ta không tìm được ai vừa thiếu đạo đức, à không, ý tôi là vừa có tài năng – hơn tôi đâu.
Nhưng nghĩ theo hướng tiêu cực…
Tôi đã giả vờ làm con rùa rụt cổ suốt nửa năm dưới trướng cô ta, ai ngờ hôm nay lộ hết nguyên hình.
Chưa kể, hồi học cấp ba tôi với cô ta là kẻ thù không đội trời chung.
Thậm chí, sau kỳ thi đại học, tôi còn từng chơi cô ta một vố đau.
Lúc đó tôi không bao giờ ngờ được…
Sáu năm sau, tôi lại trở thành thư ký cho kẻ thù không đội trời chung này.
Thực tế, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi đã tìm được một công việc khá tốt, vào một tập đoàn lớn.
Nhưng trưởng phòng vì ganh ghét mà cố ý chèn ép tôi.
Tôi tức quá, lỡ tẩn cho lão ta một trận quá tay.
Kết quả?
Lão già đó nằm viện tận hai tháng.
Vì lão già kia là em vợ của Chủ tịch, tôi không những bị đuổi việc, mà còn bị cấm cửa trong cả ngành.
Đúng vào lúc tôi thất nghiệp, Kỷ Thanh Thanh xuất hiện.
Không những không đòi lại món nợ cũ, mà còn trả lương cao để thuê tôi.
Bỏ qua hiềm khích, trọng dụng nhân tài.
Cô ta đúng là người tốt.
Để cô ta mãi mãi là người tốt, tôi quyết định giả ngu giả ngốc đến cùng.
Không ngờ hôm nay lại bị lộ rồi.
Thật sự là một bước đi sai lầm.
Nhớ đến cái tính thù dai của cô ta…
Nếu cô ta gộp cả thù cũ thù mới mà tính sổ với tôi…
Không dám nghĩ tiếp.
Quá đáng sợ.
Tôi đi ngủ đây.
Chúc ngủ ngon, thế giới đầy rác rưởi này.
9 giờ sáng.
Xe của sếp dừng ngay dưới nhà tôi.
Kỷ Thanh Thanh ngồi ở ghế sau, chân dài bắt chéo, gương mặt lạnh lùng, kiêu sa.
Tôi còn đang suy nghĩ xem…
Nên bước chân nào lên xe trước thì an toàn hơn.
Cô ta hờ hững nâng mí mắt, giọng nhàn nhạt:
"Sao? Lại định bán luôn cả xe của tôi à?"
"..."
Làm gì có chuyện đó chứ!
Tôi điên cuồng lắc đầu.
Cô ta khẽ nhướng mày, giọng điệu lười biếng:
"Vậy còn đứng đấy làm gì? Đợi tôi mời cậu lên à?"
Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, não tôi có hơi lag.
Tôi vô thức hỏi:
"Sếp, lên xe kiểu gì ạ?"
(Ý tôi là nên bước chân nào trước…)
Người phụ nữ trước mặt thở dài một hơi, lạnh nhạt đáp:
"Nhảy lên."
Vậy nên…
Tôi thật sự, rất ngoan ngoãn…
Nhảy thẳng lên xe.
Kết quả?
Do lực nhảy quá mạnh, tôi không kịp thắng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ta cũng không kịp né.
Cơ thể tôi không kiểm soát được, nhào thẳng về phía trước.
Hoàn toàn bất ngờ không kịp phản ứng.
"Bộp!"
Tai tôi vang lên một tiếng rên khẽ, mềm mại mà khàn nhẹ.
Lưng của Kỷ Thanh Thanh đập vào cửa xe, còn trán tôi thì đập thẳng vào cằm cô ta.
Hai tay theo phản xạ tìm điểm tựa.
Lòng bàn tay tiếp xúc với cảm giác mềm mại…
Bên dưới, nhịp tim dồn dập truyền đến rất rõ.
Khoảng cách giữa hai người quá gần.
Hơi thở nóng ấm phả lên đỉnh đầu tôi, bàn tay cô ta đặt nhẹ lên eo tôi.
Tôi ngẩng lên.
Bất giác…
Ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ thẫm, mỏng nhẹ trước mặt.
Lông mi cô ta khẽ run.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Mãi đến khi từ ghế lái vang lên một tiếng hít vào thật khẽ…
Không gian cứng đờ bị phá vỡ.
Tôi bật dậy nhanh như lò xo, hai tay chắp lại trước trán, giọng điệu thành khẩn:
"Sếp tha mạng! Sếp tha mạng! Tôi không cố ý!"
Kỷ Thanh Thanh chậm rãi ngồi thẳng dậy, xoay nhẹ bả vai, không nói gì.
Đầu tai cô ta, thoáng qua một lớp đỏ nhạt khó nhận ra.
Một lúc sau.
Cô ta bình thản cất giọng:
"Ừm, cậu cố ý."
Phía trước, Tiểu Triệu hóng hớt quay đầu lại, mắt lóe sáng vẻ thích thú.
Nhưng…
Tôi còn nhớ rõ số phận của Trương Thắng khi bị sếp mắng.
Không chần chừ, tôi lập tức giơ tay chứng minh sự trong sạch của mình:
"Tôi thề! Tôi tuyệt đối không có một chút một tẹo ý nghĩ xấu xa nào với sếp! Nếu có thì cả đời tôi không phát—"
"Cậu im miệng đi, ồn c.h.ế.t được."
Lời thề chưa kịp dứt, đã bị sếp cắt ngang.
Kỷ Thanh Thanh hít sâu một hơi, giơ tay xoa nhẹ vùng thái dương đang giật giật.
Tôi lặng lẽ bổ sung:
"—không phát tài."
Sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống.
Nhìn về phía trước, giọng điệu lạnh lùng:
"Cậu lái xe kiểu gì vậy? Xe lắc làm tôi chóng mặt."
Tiểu Triệu: "...???"
Không đúng lắm nhỉ?
Xe còn chưa khởi động mà???
Kỷ Thanh Thanh: "Tất cả im lặng."
Tin tốt: Chuyện tối qua coi như qua rồi.
Tin xấu: Tâm trạng sếp lại bắt đầu thất thường.
Tôi ngoan ngoãn câm miệng.
Bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Chợt…
Một ý nghĩ muộn màng ập đến đầu tôi:
Lúc nãy, hình như tôi giơ bốn ngón tay để thề???
Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng chẳng có kẻ thù vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là mãi mãi.
Lần này đi công tác, là để thảo luận đầu tư với Lục thị.
Một nửa thương vụ trong giới kinh doanh, gần như đều được quyết định trên bàn nhậu.
Cửa phòng VIP mở ra.
Nghĩ theo hướng tích cực:
Hiện tại, tôi là thư ký đắc lực nhất dưới trướng Kỷ Thanh Thanh.
Cô ta không tìm được ai vừa thiếu đạo đức, à không, ý tôi là vừa có tài năng – hơn tôi đâu.
Nhưng nghĩ theo hướng tiêu cực…
Tôi đã giả vờ làm con rùa rụt cổ suốt nửa năm dưới trướng cô ta, ai ngờ hôm nay lộ hết nguyên hình.
Chưa kể, hồi học cấp ba tôi với cô ta là kẻ thù không đội trời chung.
Thậm chí, sau kỳ thi đại học, tôi còn từng chơi cô ta một vố đau.
Lúc đó tôi không bao giờ ngờ được…
Sáu năm sau, tôi lại trở thành thư ký cho kẻ thù không đội trời chung này.
Thực tế, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi đã tìm được một công việc khá tốt, vào một tập đoàn lớn.
Nhưng trưởng phòng vì ganh ghét mà cố ý chèn ép tôi.
Tôi tức quá, lỡ tẩn cho lão ta một trận quá tay.
Kết quả?
Lão già đó nằm viện tận hai tháng.
Vì lão già kia là em vợ của Chủ tịch, tôi không những bị đuổi việc, mà còn bị cấm cửa trong cả ngành.
Đúng vào lúc tôi thất nghiệp, Kỷ Thanh Thanh xuất hiện.
Không những không đòi lại món nợ cũ, mà còn trả lương cao để thuê tôi.
Bỏ qua hiềm khích, trọng dụng nhân tài.
Cô ta đúng là người tốt.
Để cô ta mãi mãi là người tốt, tôi quyết định giả ngu giả ngốc đến cùng.
Không ngờ hôm nay lại bị lộ rồi.
Thật sự là một bước đi sai lầm.
Nhớ đến cái tính thù dai của cô ta…
Nếu cô ta gộp cả thù cũ thù mới mà tính sổ với tôi…
Không dám nghĩ tiếp.
Quá đáng sợ.
Tôi đi ngủ đây.
Chúc ngủ ngon, thế giới đầy rác rưởi này.
9 giờ sáng.
Xe của sếp dừng ngay dưới nhà tôi.
Kỷ Thanh Thanh ngồi ở ghế sau, chân dài bắt chéo, gương mặt lạnh lùng, kiêu sa.
Tôi còn đang suy nghĩ xem…
Nên bước chân nào lên xe trước thì an toàn hơn.
Cô ta hờ hững nâng mí mắt, giọng nhàn nhạt:
"Sao? Lại định bán luôn cả xe của tôi à?"
"..."
Làm gì có chuyện đó chứ!
Tôi điên cuồng lắc đầu.
Cô ta khẽ nhướng mày, giọng điệu lười biếng:
"Vậy còn đứng đấy làm gì? Đợi tôi mời cậu lên à?"
Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, não tôi có hơi lag.
Tôi vô thức hỏi:
"Sếp, lên xe kiểu gì ạ?"
(Ý tôi là nên bước chân nào trước…)
Người phụ nữ trước mặt thở dài một hơi, lạnh nhạt đáp:
"Nhảy lên."
Vậy nên…
Tôi thật sự, rất ngoan ngoãn…
Nhảy thẳng lên xe.
Kết quả?
Do lực nhảy quá mạnh, tôi không kịp thắng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ta cũng không kịp né.
Cơ thể tôi không kiểm soát được, nhào thẳng về phía trước.
Hoàn toàn bất ngờ không kịp phản ứng.
"Bộp!"
Tai tôi vang lên một tiếng rên khẽ, mềm mại mà khàn nhẹ.
Lưng của Kỷ Thanh Thanh đập vào cửa xe, còn trán tôi thì đập thẳng vào cằm cô ta.
Hai tay theo phản xạ tìm điểm tựa.
Lòng bàn tay tiếp xúc với cảm giác mềm mại…
Bên dưới, nhịp tim dồn dập truyền đến rất rõ.
Khoảng cách giữa hai người quá gần.
Hơi thở nóng ấm phả lên đỉnh đầu tôi, bàn tay cô ta đặt nhẹ lên eo tôi.
Tôi ngẩng lên.
Bất giác…
Ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ thẫm, mỏng nhẹ trước mặt.
Lông mi cô ta khẽ run.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Mãi đến khi từ ghế lái vang lên một tiếng hít vào thật khẽ…
Không gian cứng đờ bị phá vỡ.
Tôi bật dậy nhanh như lò xo, hai tay chắp lại trước trán, giọng điệu thành khẩn:
"Sếp tha mạng! Sếp tha mạng! Tôi không cố ý!"
Kỷ Thanh Thanh chậm rãi ngồi thẳng dậy, xoay nhẹ bả vai, không nói gì.
Đầu tai cô ta, thoáng qua một lớp đỏ nhạt khó nhận ra.
Một lúc sau.
Cô ta bình thản cất giọng:
"Ừm, cậu cố ý."
Phía trước, Tiểu Triệu hóng hớt quay đầu lại, mắt lóe sáng vẻ thích thú.
Nhưng…
Tôi còn nhớ rõ số phận của Trương Thắng khi bị sếp mắng.
Không chần chừ, tôi lập tức giơ tay chứng minh sự trong sạch của mình:
"Tôi thề! Tôi tuyệt đối không có một chút một tẹo ý nghĩ xấu xa nào với sếp! Nếu có thì cả đời tôi không phát—"
"Cậu im miệng đi, ồn c.h.ế.t được."
Lời thề chưa kịp dứt, đã bị sếp cắt ngang.
Kỷ Thanh Thanh hít sâu một hơi, giơ tay xoa nhẹ vùng thái dương đang giật giật.
Tôi lặng lẽ bổ sung:
"—không phát tài."
Sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống.
Nhìn về phía trước, giọng điệu lạnh lùng:
"Cậu lái xe kiểu gì vậy? Xe lắc làm tôi chóng mặt."
Tiểu Triệu: "...???"
Không đúng lắm nhỉ?
Xe còn chưa khởi động mà???
Kỷ Thanh Thanh: "Tất cả im lặng."
Tin tốt: Chuyện tối qua coi như qua rồi.
Tin xấu: Tâm trạng sếp lại bắt đầu thất thường.
Tôi ngoan ngoãn câm miệng.
Bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Chợt…
Một ý nghĩ muộn màng ập đến đầu tôi:
Lúc nãy, hình như tôi giơ bốn ngón tay để thề???
Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng chẳng có kẻ thù vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là mãi mãi.
Lần này đi công tác, là để thảo luận đầu tư với Lục thị.
Một nửa thương vụ trong giới kinh doanh, gần như đều được quyết định trên bàn nhậu.
Cửa phòng VIP mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro