Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 8

Zhihu

2025-03-19 14:17:27

Nó giúp tôi có đủ sức mà thức dậy sớm hơn hai tiếng, từng bước, từng bước đi hết con đường từ nhà đến trường.

Sáu dặm đường.

9.268 bước.

Tôi đi suốt ba năm.

Tôi không giống em trai mình.

Nó chưa bao giờ phải lo nghĩ về tiền bạc.

Tôi thì chưa từng có tiền tiêu vặt.

Tôi nghèo đến mức…

Thứ duy nhất tôi có, chỉ là lòng tự trọng rẻ mạt nhưng ngoan cường.

Tôi từng thử mở miệng xin tiền.

Nhưng họ là "người có học".

Họ không chỉ không cho, mà còn dùng vài câu nói giẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân, khiến tôi nhục nhã đến tận cùng.

Khi em trai tôi còn hồn nhiên vô tư, tôi đã phải nghĩ đủ cách để kiếm tiền sinh hoạt.

Vì vậy, từ nhỏ tôi đã rất yêu tiền.

Không có tiền, tôi không thể sống.

Nhặt rác trong khu dân cư.

Làm bài tập thuê cho bạn cùng trường.

Phát tờ rơi.

Trước kỳ thi bán bút xóa, sau kỳ thi bán bút ba màu.

Thỉnh thoảng, lại ăn vài trận đòn.

Họ nói tôi ra ngoài làm mất mặt gia đình.



Mùa hè năm ấy, họ cùng nhau lái xe đi du lịch.

Trên đường, cả nhà cãi nhau vì bất đồng ý kiến.

Em trai tôi giật vô lăng.

Kết quả…

Xe chạy ngược chiều trên cao tốc, đ.â.m vào một chiếc xe tải.

Cả hai xe đều lật.

Năm người.

Không còn ai sống sót.

Khi tôi nhận được tin này, phản ứng đầu tiên của tôi không phải đau buồn.

Mà là…

Thấy tiếc nuối.

Tiếc cho đôi vợ chồng mới cưới trên xe tải.



Đám tang diễn ra vội vàng.

Bà nội tôi từ quê vội vàng chạy lên tranh giành tài sản và tiền bồi thường.

Bà ta vốn dĩ không muốn để lại cho tôi một xu nào.

Nhưng tôi không để yên.

Tôi vác dao, la hét ăn vạ, còn dữ hơn cả bà ta.

Tôi loan tin khắp nơi rằng cha mẹ tôi đã ngược đãi con trai trưởng, rằng bà nội tôi đang muốn chiếm hết gia sản, để tôi c.h.ế.t đói.

Bà ta có nhiều con cái.

Tôi không cần sĩ diện, nhưng họ thì có.

Cuối cùng, sau nhiều lần giằng co, tôi giành được hai vạn tệ, cùng một căn nhà cũ kỹ.

Những thứ có giá trị trong nhà đã bị bà ta mang đi hết.

Nhưng ít nhất, lần đầu tiên trong đời tôi có thể giành lại cái gì đó cho mình.

Tôi Đổi Tên Mình

Từ "Thẩm Chiêu Đệ"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thành "Thẩm Diệp".

Tôi không còn là đứa trẻ được sinh ra chỉ để phục vụ người khác nữa.

Tôi là chính tôi.



Nhất Trung là một ngôi trường danh giá, không thiếu nhân tài.

Dù điểm thi vào cấp ba của tôi rất cao, tôi vẫn không được hưởng bất kỳ chính sách miễn giảm nào.

Nhưng từ lớp 10 đến lớp 11, vị trí đứng đầu toàn khối chưa từng rời khỏi tay tôi.

Học bổng hàng tháng chắc chắn thuộc về tôi.

Trường học xem xét hoàn cảnh của tôi, cho phép tôi được học bán trú.

Mỗi ngày, tôi đều bận tối mặt mũi:

Sáng sớm nhận tiền công, mua bữa sáng giúp học sinh nội trú.

Buổi trưa dạy kèm có trả phí.

Buổi chiều mang vở ghi chép đi in, bán lại kiếm tiền.

Buổi tối làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.

Ngoài ra, còn tham gia các cuộc thi nhỏ để kiếm thêm giải thưởng.

Số tiền kiếm được, miễn cưỡng đủ để tôi sống qua ngày.

Tôi không có nhiều bạn.

Vì tôi không có thời gian tám chuyện, cũng chẳng quan tâm đến tình nghĩa bạn học.

Nhờ gì tôi cũng tính phí.

Trên mặt tôi viết đầy hai chữ "thiếu tiền".

Toàn thân toát ra mùi vị thực dụng, vụ lợi.

Vậy nên, khi Kỷ Thanh Thanh chuyển trường đến, lập tức giành vị trí thứ nhất toàn khối…

Cả lớp đều chờ xem tôi bị bẽ mặt.

Thật lòng mà nói, tôi không quen biết Kỷ Thanh Thanh, nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Cùng lắm chỉ là tiếc 500 tệ học bổng, rồi tự nhủ cố gắng hơn chút nữa thôi.

Khi tôi xem xong bảng điểm rồi quay về lớp, cả đám vây quanh Kỷ Thanh Thanh, nhao nhao bình luận.

"Cuối cùng cũng có người thay đổi vị trí số một!"

"Không biết mặt mũi Thẩm Diệp bây giờ trông thế nào!"

"Học bổng của cậu ta bay mất rồi!"

"Học bổng này như được mặc định cho cậu ta, chưa ai từng lấy được."

"Bình thường kiêu ngạo thế, lần này đụng phải người cứng hơn rồi!"

Cô gái bị vây quanh, lười biếng tựa vào ghế, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

Cô ta nhướn mày, giọng điệu nhạt nhẽo mà vô tình:

"Làm thủ khoa khó lắm sao? Các cậu kích động vậy, chẳng lẽ chưa từng đứng nhất?"

"500 tệ nhiều lắm à? Không đủ tôi mua một đôi vớ."

"Lắm mồm như vậy, trách sao các cậu chẳng bao giờ đạt hạng nhất."

"..."

"..."

Cả lớp: “Toang."

Bọn họ bị chặn họng, mặt mũi mất sạch.

Mà mặt mũi mất ở chỗ này, thì phải tìm lại ở chỗ khác.

Tuổi dậy thì, sĩ diện còn lớn hơn trời.

Những lời thốt ra từ miệng bọn họ thường mang theo ác ý – dù vô tình hay cố ý.

"500 tệ với bọn tôi thì chẳng là gì, nhưng với Thẩm Diệp thì là cả một gia tài đấy!"

"Haha, cậu ta mang toàn là giày giảm giá."

"Không biết mua ở đâu mà có đôi ba bốn chục tệ, đi chẳng biết có được không nữa?"

"Ê, cậu ta chỉ có hai đôi giày thôi đúng không? Chẳng thấy đổi bao giờ."

"Chắc không đến nỗi chưa bao giờ giặt giày chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Số ký tự: 0