Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 16

Zhihu

2025-03-19 14:17:27

Tôi liếc nhanh một cái.

Cực nhanh.

Nhanh đến mức ánh mắt còn để lại tàn ảnh.

Rồi tôi gật đầu chắc nịch:

"Rất tốt!"

Sếp: "..."

Thẩm Diệp, anh có thể diễn sâu thêm một chút không?!



Cô ta hừ lạnh, bĩu môi:

"Mông chổng lên trời, mắt không tròng."

Tôi nhìn theo bóng lưng sếp, lúc này mới để ý thấy cô ta đổi sang một bộ váy công sở mới.

Dáng ôm sát, size nhỏ hơn một số.

Đường eo thon gọn, vòng ba căng tròn hơn.

Mẹ nó, không thể nhìn nữa!

Nhìn nữa là đi tù thật đấy!

Nhưng…

Tôi không tài nào tập trung làm việc.

Nhắm mắt lại, trước mắt toàn là…

"Mông, mông, mông!"

Vậy là tôi dứt khoát đổi nghề.

Cướp cây lau nhà từ tay cô lao công ngoài cửa phòng tổng tài.

Vừa lau sàn, vừa lén nhìn trộm.

Thích nhìn m.ô.n.g đúng không?

Tôi sẽ cho cặp mắt này nhìn đến khi ngán thì thôi!

Chỉ một mảnh sàn nhỏ ba mét vuông ngoài cửa phòng sếp, tôi lau qua lau lại đến năm mươi lần.

Sàn bóng đến mức có thể phản chiếu cả tương lai.

Bóng hơn cả mảng hói của trưởng phòng tài vụ tầng dưới.



Lúc sếp bước ra khỏi phòng, nhìn thấy tôi liền mở miệng định nói.

Nhưng chưa kịp nói…

"BỘP!"

Cô ta trượt chân, ngã dập m.ô.n.g ngay tại chỗ.

"..."

"..."

Tôi chớp mắt, ngập ngừng hỏi:

"Sếp, m.ô.n.g cô—À không, tôi hỏi là, cô có sao không?"

Cô ta đẩy gọng kính bị lệch, giận đến tá hỏa tam tinh.

"THẨM DIỆP, CẬU MUỐN CHỌC TÔI TỨC CHẾT PHẢI KHÔNG?!"

Tôi cẩn thận lùi lại hai bước.

Cô ta cắn răng, gằn giọng:

"Đừng quên ai phát lương cho cậu!"

Lập tức, tôi ba bước thành hai, quỳ xuống đất trượt tới sát bên sếp.

Vỗ lưng cô ta, giọng điệu đầy thành khẩn:

"Đừng giận, đừng giận! Tôi xin cô đấy!"

Lương tháng này vẫn chưa nhận đâu!



Sắp tới có một buổi tiệc rượu, Kỷ Thanh Thanh muốn tôi đi cùng.

Trước giờ cô ta rất ít khi tham dự mấy sự kiện như thế.

Lần này chắc là bị quỷ nhập.

Không chỉ vậy, cô ta còn thuê riêng stylist cho tôi.

Tôi nhìn hàng loạt bộ vest đắt tiền treo ngay ngắn trước mặt, chỉ vào chúng, hỏi:

"Thật sự có thể chọn tùy thích?"

Cô ta chống cằm, nhàn nhạt gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cậu muốn mặc gì cũng được. Bình thường cậu ăn mặc quê mùa quá."

Tôi do dự.

Nếu ăn mặc quá đẹp, những kẻ ghen ghét sẽ nói tôi dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến.

Vì thế, tôi chần chừ, lẩm bẩm:

"Thôi bỏ đi?"

Kỷ Thanh Thanh ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm túc hẳn.

"Thẩm Diệp, tôi nghĩ cậu vẫn chưa hiểu ý tôi."

"Tôi nói là, cậu có thể mặc bất cứ thứ gì cậu muốn."

"Đây là quyền tự do mà cậu có, cũng như bao người khác, trong phạm vi cho phép."

Cô ta dừng một chút, ánh mắt kiên định, từng chữ đều đanh thép:

"Năng lực của cậu không ai có thể phủ nhận.”

“Người khác nghĩ gì là chuyện của họ.”

“Nhưng cậu không nên phí hoài gương mặt này."

Từng câu từng chữ như đập vào lòng tôi.

Tôi biết mình không sai khi có ngoại hình đẹp.

Tôi cũng biết mình không sai khi xuất thân nghèo khó nhưng vẫn đủ tài giỏi để bước lên cao.

Nhưng từ trước đến nay…

Chưa từng có ai nói những lời này với tôi.

Tôi không có ai chống lưng, nên tôi tự động hạn chế bản thân, tránh gây phiền phức.

Bây giờ, những lời nói này như viên đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.

Khuấy lên vô số gợn sóng.

Tôi chọn một bộ vest đen viền vàng, mặc vào.

Khi bước ra khỏi phòng thử đồ…

Kỷ Thanh Thanh đột nhiên đưa tay che mũi.

Mặt đỏ ửng, tai cũng đỏ theo.

Cô ta lắp bắp hỏi:

"…Cậu chắc chắn muốn mặc bộ này?"

Tôi nhíu mày:

"Không đẹp à?"

Cô ta thở dài một hơi, giọng điệu sâu xa:

"Quá đẹp trai. Trước giờ không nhận ra cậu có dáng người ngon lành vậy.”

“Đột nhiên cảm thấy mình có chút không xứng với cậu."

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Công nhận, với body này, quấn bao tải lên cũng vẫn đẹp.

Bữa tiệc rượu đầy rẫy đủ loại người, tốt xấu lẫn lộn.

Không ngờ tôi lại chạm mặt một tên từng bôi nhọ danh tiếng tôi.

Lão già háo sắc, cái bụng bia chềnh ềnh, ánh mắt đục ngầu gian xảo.

Gã nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng điệu đầy ám muội:

"Chà, đây chẳng phải Thẩm Diệp sao? Lâu quá không gặp. Hôm nay ăn diện diêm dúa nhỉ?"

Bao nhiêu năm không gặp, ông vẫn hèn hạ như xưa.

Tôi trợn trắng mắt, giơ tay làm động tác cắt kéo đầy ám chỉ.

Gã cầm ly rượu, định nhào tới gần.

Nhưng đúng lúc đó…

Một ngón tay thon dài, quấn hờ khăn tay trắng, nhẹ nhàng chọc vào bụng bia của gã.

"Lùi ra."

Là Kỷ Thanh Thanh.

Cô ta thản nhiên thu tay, giọng nhàn nhạt:

"Giám đốc Dương, nên giữ khoảng cách với người khác. Không khéo mà bị sẩy thai thì khó nói lắm."

Gã bị nghẹn, mặt biến sắc.

Kỷ Thanh Thanh nâng cằm, nhíu mày, khẽ hít hít mũi:

"Giám đốc Dương, người ông có mùi gì kỳ vậy…?"

"Sao nghe có vẻ hôi hám? Ông bị sao thế? Bàng quang nối với tuyến lệ à? Nhìn ai cũng chảy nước mắt thèm thuồng."

Gã bị chọc tức đến mức lỗ mũi phun khói.

"Kỷ tổng, lâu ngày không gặp, vẫn sắc sảo như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Số ký tự: 0